Edit: J. Cent
Beta: DuaG
Nếu như nói, Trì Thanh đến làm cho Bạch Lâm vui sướng, đối
xử tốt với nàng làm cho nàng vui vẻ. Thế nhưng, khi nghe đối
phương phải giúp mình lau người, phản ứng của Bạch Lâm cũng chỉ
có thể dùng hai chữ khiếp sợ để diễn tả. Mắt thấy Trì Thanh
không chờ mình trả lời, nàng đã đi đến phòng tắm bưng một chậu nước còn hơi ấm mang ra, trên tay còn cầm chiếc khăn mặt màu
trắng sạch sẽ, Bạch Lâm xấu hổ nói nhỏ.
"Không cần làm phiền ngươi, ta…"
"Đừng nói những lời dư thừa vô nghĩa."
Nghe được Bạch Lâm cố ý muốn từ chối mình, Trì Thanh cũng
không cho nàng cơ hội này, liền chặn lời nàng mà nói. Không
biết sao, chỉ cần nghĩ đến yêu cầu của mình bị Bạch Lâm từ
chối, Trì Thanh đã cảm thấy ấm ức. Nàng sẽ không thừa nhận
thật sự nàng rất muốn thay Bạch Lâm lau người, sẵn tiện xem
xét một chút trên người nàng rốt cuộc có bao nhiêu vết thương.
"Ta biết ngươi không thích ta, thực không cần, ngươi có thể kêu người hầu đến giúp ta".
Mắt thấy Trì Thanh đã cầm khăn mặt, hướng chính mình đi
tới, Bạch Lâm cố gắng chống cự. Kỳ thật, nàng không phải không hy vọng Trì Thanh giúp mình lau người. Ngược lại, Bạch Lâm quý
trọng mỗi một lần có thể cùng Trì Thanh tiếp xúc thân mật.
Chính là, nàng rất muốn, cũng quá khát vọng Trì Thanh. Vì
thế Bạch Lâm không biết mỗi lần thân thể bị đối phương đụng vào có sinh ra phản ứng kì quái nào không. Nếu như bản thân đối
với Trì Thanh thật có tình cảm, nàng sẽ không có cơ hội tiếp
tục lưu bên người đối phương. Chỉ cần nghĩ đến về sau không thể
nhìn thấy Trì Thanh, trong lòng Bạch Lâm liền đau đớn muốn
chết.
Thử hỏi, cá như thế nào có thể rời khỏi nước? Chim chóc có bao giờ lại không bay tới không trung? Trì Thanh đối với Bạch
Lâm, chính là nước, chính là không trung. Là nàng liều mạng
muốn đi bảo vệ đối phương, đi phải mang theo, không thể rời đi
mà để đối phương ở lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!