Chung quanh vẫn là thờ ơ và lạnh nhạt, trên người bị roi da cùng
quyền đấm cước đá hạ xuống tới tấp. Bạch Lâm cuộn mình trên mặt đất, tùy ý cho nữ nhân xa lạ xả giận lên người mình. Xương sườn bị giày cao gót
đạp lên, bụng và eo đau đến không có cảm giác.
Roi da một chút lại một chút quật lên tấm lưng đầy vết thương mới
khỏi hẳn, Bạch Lâm không biết lúc này bị đánh như vậy ở trên người mình
sẽ lưu lại bao nhiêu dấu vết, cũng không biết thống khổ này khi nào thì
đình chỉ. Nàng cũng chỉ là im lặng nhìn Trì Thanh bất vi sở động, không
phản kháng, cũng không cầu xin tha thứ.
Lúc này, thân thể vô lực bị kéo đứng lên. Bạch Lâm nhìn trước mặt
mình là một nữ nhân đi tới cầm một cái cọc gỗ, nàng ta nhìn mình cười,
ngay sau đó, liền nâng cây cọc gỗ kia hung hăng đánh vào đầu gối chân
trái đầu của mình. Từng bị gãy xương nên chân trái vốn rất yếu ớt, nay
lại có người đánh như vậy có thể đoán được sẽ bị thương rất nặng. Rất
nhanh liền truyền đến tiếng răng rắc răng rắc vang lên, thực rõ ràng là
tiếng gãy xương.
Mất đi một chân chống đỡ, làm cho thân thể suy nhược của Bạch Lâm té
ngã trên mặt đất. Mặt tiếp xúc với sàn nhà, lại tăng thêm đau đớn. Thật
giống như, xương cốt đã lệch khỏi quỹ đạo, giống như bụi gai xuyên thấu
qua da thịt nàng, chạm vào từng tế bào.
So với trên người bị thương ngoài da, chân trái gãy xương hiển nhiên
nghiêm trọng hơn. Bạch Lâm quỳ trên mặt đất, lấy tay gắt gao nắm tấm
thảm. Chẳng sợ móng tay của nàng bởi vì dùng sức quá độ mà bị gãy, như
cũ không chịu giảm bớt lực đạo. Nàng sợ chính mình thả lỏng một chút, sẽ đau đến kêu ra tiếng. Như vậy chỉ làm địch nhân xem thường, cũng sẽ làm cho Trì Thanh càng thêm khó xử.
Lúc này, cây cọc gỗ lại đánh úp lên người Bạch Lâm, nó đánh vào trên
cổ, trên gáy. Đánh sâu mãnh liệt vào làm cho hai mắt Bạch Lâm một lần
lâm vào tối đen, máu tươi từ trên tóc chảy xuống, dính ở trên cổ, trên
quần áo, đem cả người nàng ướt nhẹp. Mắt thấy áo sơmi trắng bị máu làm
thay đổi màu, Bạch Lâm lấy tay cọ cọ, ý đồ đem máu lau đi, nhưng chỉ
càng lau lại càng nhiều máu tràn ra.
Đầu óc là hư không, miệng là máu huyết, lưng không ngừng truyền đến
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!