Bạch Lâm thích ánh mặt trời, cũng thích không khí bên ngoài. Ngồi ở trên cỏ trong hoa viên, nàng im lặng nhìn khoảng không trên trời, tùy ý con mèo nhỏ đáng yêu ở trọng lòng ngực mình làm nũng. Chẳng bao lâu
sau, nàng muốn hướng tới cuộc sống như vậy. Nàng muốn, chờ mình già,
hoặc là phải rời khỏi Trì Thanh, có thể nuôi một đám sủng vật đáng yêu
làm bạn.
Hiện giờ, nhìn hai tiểu sinh vật đáng yêu ở bên cạnh mình, Bạch Lâm tâm tình cũng tốt lên. Mắt thấy kia con mèo nhỏ kêu Tô Tô luôn khi dễ
con rùa kêu Lạc Địch, rồi lúc đối phương tức giận con mèo nhỏ lại trốn
về phía sau Bạch Lâm, Bạch Lâm đem Tô Tô ôm vào trong lòng, ngực, nhẹ vỗ
về đầu nhỏ.
"Ngươi a, chỉ biết gây chuyện."
"Meo meo." Hẳn là nghe hiểu Bạch Lâm nói gì, con mèo nhỏ có chút ủy
khuất kêu to. Vươn móng vuốt nho nhỏ đi sờ mặt Bạch Lâm. Tuy rằng
không mềm mãi như bàn tay của con người, nhưng móng vuốt của con mèo nhỏ lại mang đến cảm giác đáng yêu, móng vuốt cũng được cắt chỉnh tề.
Bị nó vuốt ve như vậy, Bạch Lâm có chút tham luyến xúc cảm mềm mại
này. Tô Tô thực sạch sẽ, trên người hoàn toàn không có mùi động vật,
ngược lại mang theo mùi thơm ngát của sữa tắm. Cảm thấy xúc cảm mềm mại
trên mặt khiến cho Bạch Lâm gợi lên khóe môi, kìm lòng không đậu đem
một cái hôn dừng ở trên đầu của Tô Tô.
"Ăn cơm, trở về đi."
Ngay tại lúc Bạch Lâm hôn con mèo nhỏ, thanh âm Trì Thanh lạnh như
băng bỗng nhiên vang lên. Thấy đối phương đem áo khoác nâu ném ở bên
cạnh mình, cũng không quay đầu lại mà tiêu sái bước vào phòng. Bạch Lâm
nhanh chóng đứng lên đem quần áo trên người phủi sạch bụi cỏ, cũng đi
theo vào.
Nàng thực hiểu Trì Thanh, tự nhiên có thể nghe ra trong lời nói của
đối phương có chút bất mãn, lại đoán không ra đối phương bất mãn cái
gì. Nghĩ đến chính mình vừa rồi hôn con mèo nhỏ, Bạch Lâm cảm thấy mất
mát rồi cúi đầu. Có lẽ, Trì Thanh giận, là vì mình tùy tiện hôn sủng vật của nàng?
Mới trở lại phòng, Bạch Lâm liền ngửi thấy được mùi đồ ăn nồng đậm.
Nhìn Trì Thanh, Lục Úy Lai cùng với Tằng Khả Hận đã ngồi xuống bàn, Bạch Lâm cũng không chủ động tiến lên, mà là im lặng đứng ở cạnh cửa.
"Bạch Lâm như thế nào đứng ở chỗ đó? Đến, ăn cơm mau. Ngươi nên ăn nhiều chút, mới có thể lấy lại sức."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!