Edit: J. Cent
Beta: girl_sms
Nếu có thể dùng một từ để miêu tả tâm tình của Trì Thanh
lúc này, không thể nghi ngờ đó chính là xấu hổ. Nàng cũng
không biết mình làm sao có thể nói vậy, đã từng trải qua rất nhiều trường hợp rồi, vì cái gì khi phát sinh chuyện vừa rồi thì
miệng lại không biết nói cái gì? Thân thể rất nóng, mặt cũng
nóng, Trì Thanh đã cực lực khắc chế cảm xúc, nhưng Bạch Lâm bộ dạng ngu si kia lại nhắc nhở nàng, chính mình vừa rồi làm
một việc ngu xuẩn cỡ nào, nói ra mấy lời tào lao đó.
"Khụ khụ…"
Trì Thanh ho khan hai tiếng, thanh thanh khàn khàn, đồng thời
cũng làm Bạch Lâm phục hồi tinh thần lại. Mắt nhìn thấy chính
mình nửa thân thể còn lõa thể ở ngoài chăn bông, sau đó lại
nhìn thấy Trì Thanh đang nhìn bả vai mình chăm chăm. Bạch Lâm vội vàng đem chăn kéo lên, che khuất đi thân thể của chính mình.
Nhưng mà trên mặt nàng đã ẩn sắc hồng.
Bạch Lâm không ngu ngốc, nàng có thể đoán được Trì Thanh có
thể đứng ở bên ngoài thật lâu. Nghĩ đến mọi động tác của
chính mình đều bị người này nhìn thấy, càng nghĩ đến Bạch
Lâm lại càng thấy ngượng ngùng, sắc mặt lại càng hồng. Bản
thân nàng không ngừng giữ cho mình bình tĩnh, nhưng vẫn là không thể ngăn cản được sắc đỏ lan tràn lên khuôn mặt mình.
"Từ tối hôm qua ngươi bắt đầu phát sốt đến hiện tại, miệng
vết thương xử lí cũng không được tốt lắm. Một hồi ta sẽ cho
Lục Úy Lai tới kiếm tra thân thể ngươi, còn đây là bữa sáng."
Thật vất vả mới có thể thả lỏng cảm xúc, Trì Thanh khôi
phục lại vẻ trầm ổn ngày thường, nói khẽ với Bạch Lâm. Sau đó liền đem bữa sáng đặt ở trên tủ đầu giường, đứng ở một bên
quan sát Bạch Lâm.
Vết phỏng trên vai trái nàng cũng không có chuyển biến tốt,
cũng bởi vì tổn thương lặp lại nhiều lần nên càng khiến vết
thương nghiêm trọng. Chăm chú nhìn chung quanh lỗ thủng thì thấy
một mảnh máu đen, lại nhìn nhìn Bạch Lâm bên phải ở trong chăn
che thân thể, bên kia để lộ ra không khí. Trì Thanh nghĩ nghĩ, tìm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!