Chương 126: Ngươi đã trở về

Edit: Jun

Beta: girl_sms

Bốn vách tường trắng mang theo hơi thở sạch sẽ lại có vẻ khô khốc và không hề có sinh khí. Từng dòng dịch chảy xuôi, theo ống dẫn tiến vào thân thể người trên giường. Cho dù là thứ thuốc tốt nhất trên đời, cũng không thể đánh thức người đang ngủ say kia. Cách cửa thủy tinh, Tằng Khả Hận ngóng nhìn người con gái nằm trên giường, con ngươi dần dần trầm xuống, cuối cùng là hoàn toàn thất vọng và mờ mịt.

Người con gái đó còn rất trẻ, nhìn qua tựa như người chỉ vừa 30. Vì đau ốm liên miên phải nằm trên giường nên tóc nàng hơi có chút khô vàng. Cho dù khuôn mặt mang vẻ tiều tụy, nhưng từ đó cũng nhìn ra được vài phần yêu mị. Nếu cẩn thận quan sát, có thể phát hiện, nàng gái kia cùng Tằng Khả Hận có chút giống nhau, thậm chí có nhiều điểm giống nhau như đúc.

Sau khi nhìn chằm chằm mấy chục phút, Tằng Khả Hận nhẹ nhàng vuốt ve cửa kính, như lấy phương thức này vuốt ve khuôn mặt nàng. Lúc này, tiếng di động bỗng nhiên vang lên. Là một dãy số lạ, Tằng Khả Hận nhanh chóng bắt máy. Nàng làm vậy đơn giản là sợ đánh thức cô gái đang ngủ say trong phòng bệnh kia, nhưng, trong lòng nàng hiểu rõ, cho dù mình làm ồn tới mức nào thì người đó cũng không tỉnh lại.

"Xin chào"

Tiếp điện thoại, Tằng Khả Hận nghe đối phương ân cần chào hỏi, nghi ngờ nhíu mày. Bên kia điện thoại có rất nhiều tiếng ồn, không cần đoán cũng biết chủ nhân của nó đang ở quán bar hay ktv gì đó, đây lại là một người đàn ông. Nhận được cuộc gọi kỳ lạ này làm Tằng Khả Hận theo bản năng muốn cúp máy, đúng lúc này người đàn ông đó lại mở miệng.

"Xin chào, ta là bảo vệ quán bar, ở đây có một cô gái uống rượu, nhật kí điện thoại của nàng ghi lại lần cuối gọi điện là cho ngươi. Không biết nàng ta có phải là bạn của ngươi không? Nếu phải, có phải ngươi nên đón nàng ấy về?

"Nàng ấy nhìn ra sao?"

Sau khi nghe lời kể của bảo vệ, Tằng Khả Hận càng thêm nghi ngở. Mấy tiếng gần đây cơ bản không ai gọi cho nàng, người này như thế nào lại gọi cho mình?

"Là một quý cô mặc áo blu trắng. Nàng hình như rất đau khổ, sau khi đi vào thì uống rượu liên tục. Cao chừng 1m65, tóc..."

"Đọc địa chỉ cho ta"

Không đợi bảo vệ nói dứt, Tằng Khả Hận liền nhanh chóng ngắt lời. Đến đây nàng tự nhiên biết kẻ tới quán bar uống rượu thật sự có thể là Lục Úy Lai. Trong lòng vừa kinh ngạc, khó hiểu, vừa lo lắng, nhưng càng nhiều là một niềm vui không nói nên lời.

Tằng Khả Hận không ngờ rằng Lục Úy Lai sẽ gọi điện thoại cho mình, có thể là vừa bấm gọi đã tắt, nhưng cũng chứng tỏ nàng không quên mình, không coi mình như một người xa lạ. Nghĩ tới đây, Tằng Khả Hận đưa mắt nhìn người nằm trong phòng bệnh lần cuối, rất nhanh ra khỏi bệnh viện, đi thẳng tới nơi bảo vệ nói.

Vừa bước vào quán, Tằng Khả Hận nháy mắt liền bị mùi thuốc cùng rượu hỗn tạp trong quán làm nhíu mày. Từ sau khi cùng Lục Úy Lai tách ra, gần một năm rồi nàng không đến những nơi thế này. Ngày thường cho dù muốn uống rượu tìm say, cũng sẽ một mình ở nhà mà uống. Dù sao, cho dù là ở quán bar hay ở nhà, nàng vẫn chỉ có một mình. Không có người bên cạnh, không ai giúp nàng xua đi phần tịch mịch kiaĐảo qua đám người đang mê say, Tằng Khả Hận tìm được bóng hình Lục Úy Lai, đồng thời cũng chú ý thấy ánh mắt của cả nam lẫn nữ đang tập trung vào mình. Từ ánh mắt họ nàng thấy được dục vọng, cũng không thiếu ánh nhìn ghen tỵ khinh thường của nữ nhân. Không hề nghi ngờ, sự xuất hiện của Tằng Khả Hận là tâm điểm của toàn vũ trường, bị đa số mọi người chú ý tới.

Mắt thấy một phụ nữ đi về phía mình, trong mắt là tín hiệu quyến rũ. Loại cảm giác này Tằng Khả Hận không thể quen thuộc hơn được nữa, đối phương là người trải đời, nàng nhìn ra được sở thích của mình. Nhưng vào lúc này, Tằng Khả Hận không muốn để ý loại chuyện linh tinh này, không muốn nhìn thấy mấy kẻ vô dụng.

Dù sao nàng và Lục Úy Lai gần như đã chia tay, nàng không bao giờ cần tìm nữ nhân tới giả làm bạn gái, cũng không bao giờ tới quán bar mua say. Nàng chỉ cần một mình một người nhớ tới Lục Úy Lai, nhớ lại quãng thời gian đã qua giữa các nàng. Mặc dù loại tư tưởng này làm nàng có cảm giác lạnh như băng, nàng cũng tình nguyện chấp nhận.

Thật vất vả mới tìm được Lục Úy Lai ở trong góc, Tằng Khả Hận nhìn thấy nàng thì nàng ta say tới bất tỉnh nhân sự, trên bàn là vô số vỏ bia rỗng, nháy mắt liền biết Lục Úy Lai say không nhẹ. Dù sao, người này bình thường một ly bia cũng chưa từng uống, nay lại một hơi xử hết bao nhiêu bia như vậy, không say mới là lạ.

Mắt thấy một tên bảo vệ đứng gần đó, có chút không biết làm sao đối phó những kẻ muốn tới gần Lục Úy Lai. Tằng Khả Hận biết hắn chính là người đã gọi điện cho mình, nàng bước nhanh tới, đem một tên đàn ông muốn chạm vào Lục Úy Lai đẩy ra, lại cởi áo gió tím trên người mình đắp cho Lục Úy Lai.

"Anh bạn này, còn anh bảo vệ đáng yêu nữa. Vị mỹ nữ uống say này là người của ta, ta hiện tại muốn dẫn nàng đi, mời các anh tránh đường"

Tằng Khả Hận bỗng nhiên xuất hiện làm mọi người kinh hãi, bảo vệ nhớ rõ giọng nói của nàng, tự nhiên cũng không hỏi nhiều. Nhưng thật ra tên đàn ông kia thấy người mình để ý bị mang đi, trong lòng vô cùng khó chịu.

"Người của ngươi? Haha, nếu hai người đẹp là bạn, vậy chi bằng cùng nhau uống với anh em ta vài ly, mọi người làm quen, thế nào?"

"Không được, ta có việc gấp, về trước. Mẹ có dặn ta, rượu của đàn ông không thể tùy tiện uống"

Tằng Khả Hận nói xong, dùng ánh mắt quét qua gã này, cười khinh miệt. Trong nụ cười đó ngoại trừ trào phúng, còn vài phần mị hoặc.

"Khốn, ngươi... ngươi khốn kiếp đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

Gã này thấy Tằng Khả Hận cười thì sửng sốt, chờ hắn tỉnh táo lại thấy thật mất mặt, chỉ có thể rống lên để che giấu xấu hổ, nhanh tay muốn bắt lấy Tằng Khả Hận. Ngay sau đó, cổ tay hắn bỗng nhiên bị bắt lấy, tiếp nữa, âm thanh xương bị bẻ gãy cùng tiếng kêu thảm thiết lọt thỏm vào tiếng ồn thật lớn của quán bar.

Đau đớn kịch liệt từ chỗ bị bẻ truyền tới toàn thân, bạn của gã thấy tình huống đột ngột phát sinh đều tỉnh rượu, bèn từ đâu rút ra dao nhỏ khoa chân múa tay trước măt Tằng Khả Hận. Nhìn mấy con dao đó, Tằng Khả Hận cố nén cười, không chút hoang mang lấy ra súng lục bên hông, nhắm vào họ."Các ngươi cảm thấy, dao của các ngươi nhanh, hay súng của ta mau?

Đừng tưởng rằng có dao là có thể làm càn, ở thành phố này, không mấy ai có thể khiến ta sợ đâu"

"Ối... thật có lỗi... là chúng tôi có mắt như mù.. tiểu thư... tha mạng"

Thấy Tằng Khả Hận có súng, mấy gã kia liền sợ tới không dám nhúc nhích. Xem bộ dạng uất ức của bọn chúng, Tằng Khả Hận cất súng vào, xoay người ôm lấy Lục Úy Lai. Bỗng nhiên, từ nơi nào đó trong cơ thể truyền đến một trận đau đớn, trực tiếp làm cho thân thể Tằng Khả Hận cứng đờ. Không muốn bị người khác chế giễu, Tằng Khả Hận cắn răng ôm Lục Úy Lai lên, sống lưng thẳng tắp đi tới xe của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!