Chương 125: My love

Edit: Jun

Beta: girl_sms

"Thế nào? Vẫn chưa có tin của đại tỷ sao?"

Ngồi ở đại sảnh biệt thự của Trì Thanh, Lục Úy Lai nhìn thấy Tô Ngạo Ngưng gấp gáp trở về, liền lo lắng hỏi. Hiện giờ đã cách buổi sinh nhật ba ngày, nhưng, sau khi nàng không khống chế được cảm xúc và bị Tô Ngạo Ngưng mang về, vẫn không thấy Trì Thanh và Bạch Lâm trở về.

Sau vài giờ, hai người họ còn có thể tự an ủi bản thân, rằng có lẽ Trì Thanh và Bạch Lâm đi nơi khác mà quên liên lạc với các nàng. Nhưng, qua cả đêm, rồi trọn một ngày, cho dù Tô Ngạo Ngưng phái đi rất nhiều thuộc hạ để thăm dò tin tức, nhưng ngay cả bóng dáng Trì Thanh lẫn Bạch Lâm đều không thấy đâu.

Phát hiện này làm Lục Úy Lai toát mồ hôi lạnh, Tô Ngạo Ngưng cảm thấy vô cùng bất an. Suy nghĩ đầu tiên của cả hai là Trì Thanh và Bạch Lâm đã xảy ra chuyện, bị Bạch Quân phát hiện và bắt đi. Đây là chuyện có khả năng xảy ra lớn nhất, cũng là kết quả tệ hại nhất. Nghĩ đến đây, Tô Ngạo Ngưng nhanh chóng ra lệnh cho thuộc hạ tìm kiếm Trì Thanh, còn mình thì ngày đêm chú ý động tĩnh của Bạch Quân.

Nhưng suốt ba ngày nay, một chút tin tức cũng không có.

"Ừ, tổ chức đã điều động vô số người đi rồi, nhưng vẫn chẳng thể tìm được chút tin tức nào. Xem ra đúng như những gì chúng ta nghĩ"

Tô Ngạo Ngưng nói xong, sắc mặt trở nên vô cùng âm u. Nàng ngồi trên ghế sofa châm một điếu thuốc, sương khói bay lên che khuất khuôn mặt, đồng thời làm Lục Úy Lai nhíu mày.

Bạch Quân đối với Trì Thanh, hay đối với bất cứ ai mà hắn từng làm tổn thương, đều là một bóng ma xua không tan, đuổi không biến. Mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng những tổn thương đó vẫn không thể khép miệng. Nay, Trì Thanh bị Bạch Quân bắt đi, chờ đợi nàng là gì, ai cũng có thể nghĩ ra. Lục Úy Lai không dám nghĩ với tính cách hiện tại của Trì Thanh, nếu phải lần nữa trải qua nỗi nhục như vậy sẽ ra sao.

Có lẽ, con người đó sẽ phát điên cũng có thể.

"Tô Ngạo Ngưng, ta xin ngươi, cho dù điều động bao nhiêu người cũng phải nhanh chóng cứu đại tỷ ra. Ta thật rất sợ Bạch Quân sẽ làm những chuyện không bằng cầm thú với nàng ấy, xin ngươi, nhất định phải nhanh nhanh tìm được đại tỷ cùng Bạch Lâm, các nàng không được có việc gì..."

"Bác sĩ Lục không cần lo, bản thân ta tự biết thúc đẩy tìm kiếm, còn việc khi nào thì tìm được, trước mắt ta không thể trả lời ngươi được. Tóm lại, đã đã lùng ra các địa điểm hắn dùng để giấu người. Nếu còn không được liền chuyển sang giám sát 24/24, luôn có biện pháp để tìm được các nàng ấy."

"Đúng vậy, nhất định phải tìm được đại tỷ, nhất định phải tìm được..."

Nghe Tô Ngạo Ngưng nói xong, Lục Úy Lai lại nhỏ giọng thì thào, đôi mắt xinh đẹp dần dần mất đi tiêu cự. Từ lúc Trì Thanh mất tích đến giờ, Tô Ngạo Ngưng có nghỉ ngơi vài giờ, mà Lục Úy Lai lại là suốt 3 ngày đều không nghỉ. Mặc dù có đôi lúc sẽ ngủ một chút, nhưng nàng cũng sẽ mơ thấy ác mộng mà bừng tỉnh.

Tô Ngạo Ngưng biết, Lục Úy Lai bị đả kích không chỉ vì Trì Thanh mất tích, mà hơn nữa là vì đau đớn mà Tằng Khả Hận gây ra cho nàng. Ngày diễn ra buổi lễ đó, cảm xúc của Lục Úy Lai rõ ràng là vô cùng bất ổn. Nhưng sau khi nàng tỉnh lại lại giống như không có việc gì, đi làm những chuyện mà nàng nên làm. Không khóc, không la, không quậy, chứng tỏ nàng đem tất cả áp lực giấu vào đáy lòng.

Hơn nữa thân phận của mỗi người trong tổ chức đều rất đặc biệt, Lục Úy Lai căn bản không tính nói cho Đông Dụ Phi biết chuyện Trì Thanh và Bạch Lâm mất tích. Mấy ngày nay Tô Ngạo Ngưng luôn có thể nhìn thấy tin nhắn của Đông Dụ Phi gửi tới. Mỗi lần đều là chất vấn Lục Úy Lai vì sao không trở về, có phải đang ở cùng Tằng Khả Hận hay không.

Mỗi khi nhìn thấy mấy tin nhắn đó, Lục Úy Lai liền nhanh tay xóa đi, không muốn trả lời. Nhưng cảm xúc ảm đạm và bối rối trong ánh mắt lại bị nhìn thấy rõ ràng. Tô Ngạo Ngưng biết, nếu người này thật sự không nghỉ ngơi , sớm muộn gì cũng suy sụp. Không chỉ cả thân thể mà cả trái tim.

"Bác sĩ Lục, hôm nay để ta phụ trách tìm người là được rồi, sắc mặt ngươi kém lắm, về nhà nghỉ ngơi chút đi"

"Không cần, ta..."

"Bác sĩ Lục, ta biết ngươi sở dĩ không nghỉ ngơi, là hy vọng duy trì đầu óc hỗn loạn, như vậy sẽ không phải đối mặt với một số chuyện. Nhưng vào lúc mấu chốt này, ta hy vọng ngươi có thể lý trí đối mặt. Có vài người, nếu ở bên nhau là không thích hợp, miễn cưỡng cũng sẽ không đạt được hạnh phúc. Huống chi, ngươi chắc không hy vọng sau khi Tiểu Thanh Thanh trở về, nhìn thấy ngươi mệt đến ngất đi chứ?"

"Được rồi, ta về nhà trước, hy vọng Tô tiểu thư biết được tin tức đại tỷ có thể báo cho ta trước tiên"

Nghe Tô Ngạo Ngưng khuyên bảo, Lục Úy Lai có chút kinh ngạc. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cuối cùng quyết định thỏa hiệp. Có một số việc, sớm đối mặt so với trốn tránh thì tốt hơn. Huống chi, thân thể mình cũng sắp đạt tới cực hạn .

"Yên tâm, sau khi tìm được Tiểu Thanh Thanh ta liền gọi điện thoại cho ngươi đầu tiên.".

"Ừ, vậy ta về trước"

Sau khi tạm biệt Tô Ngạo Ngưng, Lục Úy Lai lái xe trở về nhà của nàng và Đông Dụ Phi. Vì là sáng mùng một nên Đông Dụ Phi đến bệnh viện làm, căn nhà rộng lớn không có một bóng người. Tắm rửa rồi lên giường nằm, Lục Úy Lai mấy lần muốn ngủ, cuối cùng lại bị lo lắng trong lòng biến thành không còn buồn ngủ.

Nàng mở di động, nhìn thấy hơn mười tin nhắn của Đông Dụ Phi, nôi dung đơn giản là hỏi mình ở đâu, có phải làm hòa với Tằng Khả Hận rồi không. Nhìn từng chữ từng chữ mạnh mẽ chất vấn, Lục Úy Lai khổ sở nhíu mày, cuối cùng đành xóa đi.

Đến cùng thì là từ khi nào mà quan hệ cùa nàng và Đông Dụ Phi hoàn toàn thay đổi? Là sau khi mình làm Tằng Khả Hận bị thương, hay là từ trước đó nữa? Có lẽ, ngay từ đầu, quan hệ giữa các nàng vốn có một vết nứt, nay, sự việc càng ngày tích tụ càng nhiều, vết nứt này dần dần lớn tới mức không thể vá lại được.

Không muốn nhìn thấy tin nhắn nữa, Lục Úy Lai buồn bã ỉu xìu nghịch điện thoại, ma xui quỷ khiến thế nào lại tìm thấy một file có mật mã. Nàng không biết file này chính mình tạo lúc nào, hoặc là nói, nàng căn bản không biết có phải là do nàng tạo hay không. Dù sao, tên file my love này nàng một chút cũng không có ấn tượng, mà nàng cũng không phải người thích đặt mật mã cho file. Sau khi thử vài mật mã thường dùng nhưng vẫn bị báo sai, Lục Úy Lai suy nghĩ, liền nhập vào ngày sinh của mình.

Kỳ quái là như vậy lại có thể mở khóa. Trong file không có gì quý hiếm mà chỉ là ảnh chụp của chính mình. Trong đó có ảnh mình đang ngủ, lúc nghiêm túc xem tài liệu, cũng có ảnh chụp lúc mình ngẩn người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!