Làm nhóm trưởng phải xử lý nhiều việc phiền phức, điền biểu mẫu, nhập hệ thống.
Ba người họ đều thuộc tuýp kỹ thuật, đau đầu không chịu nổi mấy việc lặt vặt này, từ chối đề nghị bốc thăm của tôi, ép tôi làm nhóm trưởng.
Cùng họ lắp mạch điện, viết chương trình trong phòng thí nghiệm, hoàn toàn có thể bỏ qua mấy phiền toái nhỏ nhặt đó.
Có lần chúng tôi ra khỏi phòng thí nghiệm lúc nửa đêm, bắt gặp Trần Thụy ở ngã tư.
Trần Thụy như thường lệ lườm tôi một cái, ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Tôi không thấy sao nhưng bạn nam bên khoa Cơ khí (tạm gọi là Vương Cơ Khí) là người Đông Bắc, lập tức dừng chân.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
"Mày nhìn cái gì? Đang nói mày đấy!"
Tôi giật mình, sợ anh ấy xông lên đánh Trần Thụy.
Tôi vội nói:
"Anh Vương, anh Vương, không sao, cậu ta là bạn cùng lớp em."
Rồi thì thầm:
"Cậu ta có chút không bình thường."
Bạn cùng phòng của tôi đồng cảm nói:
"Đúng vậy, ba mẹ cứ mãi không chịu đưa đi chữa, thật đáng thương."
Vương Cơ Khí và Lý Thông Tin liếc nhìn Trần Thụy đầy thương cảm, sau khi tiễn chúng tôi đến chân ký túc xá còn cảm thán:
"Sao lại có ba mẹ như vậy chứ? Con trai ruột bị bại não mà cũng không cho chữa?"
Tôi không biết Trần Thụy có bị bại não hay không, nhưng thầy Sử đúng là khá bại não thật.
Dự án của chúng tôi vượt qua vòng này đến vòng khác, tiến thẳng vào giải quốc gia, cũng là vòng chung kết.
Như vậy, dù không đạt giải trong giải quốc gia, chúng tôi vẫn có giải nhất cấp tỉnh để bảo đảm.
Không biết thầy Sử nghe tin từ đâu, một ngày nọ gọi tôi vào văn phòng, nói một tràng dài với giọng điệu chân thành.
Ý chính chỉ có một: Yêu cầu thêm người vào nhóm.
Tôi hỏi: Thêm ai vậy ạ?
Ông ta nói: Trần Thụy.
Tôi lập tức đáp: Không thể nào.
Thầy Sử nói:
"Chu Tư Tư, thầy biết em có ý kiến với Trần Thụy..."
Tôi ngắt lời:
"Xin lỗi, em và cậu ta không có ân oán cá nhân."
Thầy Sử hơi nghẹn lời: "Không có ân oán cá nhân thì càng tốt. Là thế này, thầy biết cuộc thi robot này rất tốn kém, khoa có thể thanh toán một phần nhưng phần lớn vẫn do các em tự chi trả. Các em đều là sinh viên bình thường, gánh nặng rất lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!