Chương 3: (Vô Đề)

Những người khác trong văn phòng đều không thấy lạ lẫm gì, có lẽ vì thầy Sử đã diễn cảnh này quá nhiều lần.

Tôi cảm thấy chán nản, mở mạng xã hội lên xem, lướt đến được một bức ảnh chế: Bát Giới cố gắng lấy lòng mỹ nhân bằng cách tặng nhân sâm, kết quả mất cả chì lẫn chài.

Ê, mà nói thật nhé, sao cái tên Bát Giới này càng nhìn càng giống thầy Sử thế nhỉ?

Tôi không nhịn được bật cười.

Thầy Sử có lẽ tưởng tôi đang cười mình, liền trừng mắt nhìn tôi một cái rồi cúp máy.

Chu Tư Tư à.

Tôi tắt màn hình, đứng thẳng người ra vẻ ngoan ngoãn.

"Em chào thầy, nghe nói thầy đang tìm em."

Ông ta có vẻ hài lòng với thái độ lễ phép của tôi, gật đầu rồi dẫn tôi vào một phòng họp trống.

Vừa ngồi xuống, ông ta đã lên tiếng.

"Chu Tư Tư, ba mẹ em đều là công nhân mỏ than, thu nhập hàng năm chỉ có năm vạn thôi đúng chứ?" Ông ta rút tờ thông tin phụ huynh ra, bắt đầu đọc to.

Nếu tôi thực sự là một sinh viên nghèo nhạy cảm, có lẽ giờ này tôi đã muốn chui xuống đất rồi.

Như này còn chưa xong, thầy Sử còn tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, hỏi:

"Bây giờ vẫn còn gia đình hai người làm mà thu nhập cả năm chỉ có năm vạn thôi sao?"

Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết, là ông chủ mỏ than bảo tôi điền như vậy đấy.

Thấy tôi im lặng, ông ta tự hỏi tự trả lời:

"Nếu tình hình đúng như vậy thì em đúng là nên đăng ký trợ cấp sinh viên nghèo. Học bổng một học kỳ thôi, cũng đủ bằng mấy tháng lương của ba mẹ em rồi."

"Thầy nói thẳng với em nhé, Chu Tư Tư, khoa chúng ta chỉ có mười suất, mà có tới mười sáu người đủ điều kiện. 'Thịt ít người đông', em hiểu ý thầy chứ?"

Tôi chậm rãi đáp:

"Vậy thầy dành suất đó cho những bạn thực sự cần đi ạ, em cũng không quá cần lắm."

Thầy Sử cười đến mức nếp nhăn hiện rõ:

"Thầy biết em là người thông minh. Thực ra, chuyện này cũng không chưa chốt hẳn. Trần Thuỵ, em biết không, lúc ứng cử viên số hai khiêm tốn nói ba mẹ làm quản lý, nhưng không phải quản lý bình thường đâu, mà là quản lý có thể quyên tiền lập học bổng cho khoa ta đấy."

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Tôi ngắt lời ông ta:

"Cậu ta quyên góp bao nhiêu ạ?"

Thầy Sử nói: Hai mươi vạn!

Hai mươi vạn? Tôi ngạc nhiên lặp lại.

Đừng hiểu nhầm, chỉ là tôi không ngờ... ở một thành phố hạng nhất này, lại có một chủ nhiệm tầm nhìn hạn hẹp đến mức có thể dùng giọng điệu đắc ý để nói ra câu

"quyên góp hai mươi vạn" như vậy.

Tôi buông một câu sặc mùi làm màu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!