Ta vội vàng chạy ra ngoài, trên con đường hắn nhất định phải đi qua, còn không quên bẻ một cành đào.
Bùi Thư Thần mặc áo quan màu đỏ, phong thái nho nhã đoan trang. Lúc đi lại thu hút không ít ánh mắt của các cô nương cũng ra ngoài dã ngoại, nhưng hắn không hề liếc mắt nhìn, chỉ nhìn đường phía trước, không còn suy nghĩ gì khác.
Ta cầm cành đào đó, lúc hắn sắp đi ngang qua ta, trực tiếp chặn đường hắn.
"Hoa đào xuân sắc ấm áp nở trước, ai mà chẳng muốn ngắm nhìn."
Nói xong, ta đưa cành hoa đào trong tay cho hắn.
"Cành hoa đào này, tặng cho công tử."
Hắn dường như bị sự xuất hiện đột ngột của ta làm cho giật mình, đứng tại chỗ, nhíu mày, vẻ mặt cảnh giác.
"Chỉ là muốn tặng chàng một cành đào, không có ý gì khác."
Ta thả nhẹ giọng, sợ sẽ dọa đến vị lang quân này, nếu sau này gặp ta liền bỏ chạy, vậy thì chán chết.
Vẻ cảnh giác trên mặt Bùi Thư Thần dần dần biến mất, chỉ là nghe thấy lời của ta, trong mắt lại có thêm một tia không tự nhiên.
Hắn chắp tay:
"Đa tạ ý tốt của cô nương, nhưng cành đào này, tại hạ không thể nhận."
Trong dự liệu.
Hệ thống bảo ta đừng cưỡng cầu, cũng ngàn vạn lần đừng trêu chọc lung tung.
[Bùi Thư Thần là trụ cột của triều đại này sau này, định sẵn sẽ có địa vị cực cao. Tư Dao, cô cẩn thận một chút, nhân vật quan trọng của thế giới này, nếu cô dây dưa quá nhiều với hắn, đến lúc đó để Thiên đạo phát hiện, cẩn thận bị sét đánh!]
Hừ, ta là người dễ bị dọa như vậy sao?
Quả thật là vậy.
Nhưng nhìn khuôn mặt của Bùi Thư Thần, ta lại cảm thấy mình có thể làm được.
Sợ gì sét đánh chứ?
Vì vậy, ta hắng giọng, vừa định nói tiếp thì tim đột nhiên đau nhói.
Đây không phải là do cơ thể của ta gây ra.
Bên kia chỉ có thể là Vệ Hoài Quang ở cách đó không xa, lúc này đã xảy ra chuyện gì đó.
Tim rất đau.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Rất nhanh, một nỗi buồn không thể che giấu lan ra từ tim.
Ta thậm chí còn hơi đứng không vững, suýt chút nữa ngã xuống, Bùi Thư Thần có lẽ là do phản xạ có điều kiện, đưa tay đỡ ta một cái.
Hắn hành động rất nhanh, đến nỗi bàn tay đưa tới vô tình chạm vào cánh tay ta.
Cùng với đó, cành hoa đào ta cầm trên tay cũng vì vậy mà vô tình rơi xuống đất, sau đó lại bị hắn giẫm lên một cái.
Ta bình tĩnh lại, cố gắng kìm nén nỗi buồn đó, nhưng vẫn không chịu nổi đôi mắt ướt nhòe lúc này.
Vệ Hoài Quang à Vệ Hoài Quang, ngươi có thể làm được trò trống gì chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!