Ta đưa tay chọc chọc vai hắn:
"Nếu ngươi thật sự buồn, ta có thể khóc ra tiếng cho ngươi. Ta chắc chắn sẽ không cười nhạo ngươi đâu, được không?"
Hắn nhìn ta, lại nắm c.h.ặ. t t.a. y đ.ấ. m đấm vào n.g.ự. c mình.
"Ta đường đường là thiếu tướng quân, sao có thể dễ dàng rơi lệ chứ?"
Thật sao?
Sao ta không tin lắm nhỉ?
Vệ Hoài Quang lại lắc đầu:
"Tư Dao, ta thật sự không sao, chỉ là ngủ không ngon giấc thôi, ta về phòng nghỉ ngơi trước đây."
Nói xong, hắn xoay người rời đi, bước chân có chút vội vàng.
Hệ thống xuất hiện.
[Cá cược đi, ta cá mười phút nữa hắn sẽ khóc.]
Ta vui vẻ, đưa tay ra hiệu số hai.
Vậy ta cá hai phút!
Dù sao cũng bị ép buộc ràng buộc với Vệ Hoài Quang gần bảy năm rồi.
Đối với cảm xúc ẩn giấu trong lòng hắn, sẽ không có ai hiểu rõ hơn ta.
Nhưng, ta vẫn tính toán sai rồi.
Lần này chưa đến hai phút, ta đã cảm thấy n.g.ự. c mình buồn bực, một nỗi buồn khó tả lan ra từ lồng ngực, nước mắt cũng không tự chủ được mà rơi xuống, kèm theo cơn nôn nao, khiến ta suýt nữa thì ngất xỉu.
Vì sự ràng buộc.
Ta bị ép buộc phải cảm nhận sự biến động cảm xúc của hắn, cũng vì thế mà có thể nghe được tiếng lòng của hắn.
Ví dụ như lúc này, Vệ Hoài Quang đang gào thét trong lòng:
[Tiểu nương tử của ta mất rồi! Mất rồi! Nàng ấy mất rồi!]
"Được rồi, lần này nôn… lần này chưa đến một phút đã nôn… chưa đến một phút đã nôn rồi…"
Ta vừa nôn khan, vừa đi về phía phòng hắn.
Nhưng ngay khoảnh khắc ta đẩy cửa phòng ra.
Vệ Hoài Quang đang cầm một quyển binh thư trên tay, ngoại trừ hốc mắt đỏ lên một chút ra, không nhìn ra chút khác thường nào.
Thấy ta đẩy cửa, hắn ngẩng đầu nhìn ta:
"Có chuyện gì sao? Hai ngày nay ta định chuyên tâm nghiên cứu binh pháp."
Trông có vẻ bình thường, n.g.ự. c cũng không còn khó chịu nữa.
Vì thế ta xoay người định đi ra ngoài.
Kết quả!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!