Hiểu... tức là trước khi hình phạt sấm sét kết thúc, ta phải bám dính lấy Bùi Thư Thần.
Sấm sét sợ đánh trúng hắn, nên không dám tùy tiện ra tay với ta.
Cùng lý do đó, chỉ cần không rời khỏi hắn, sấm sét sẽ tăng gấp bội.
Cho nên ta hoàn toàn không dám buông tay.
"Tư Dao, ta đưa nàng đi xem lang trung, nàng buông tay ra trước đã."
"Không thể buông, buông ra ta sẽ bị sét đánh."
Ta lắc đầu nguầy nguậy, ôm chặt eo hắn. Có lý do chính đáng để chiếm tiện nghi, sờ soạng eo thon săn chắc, ta nhịn không được ôm chặt hơn một chút.
"Bùi đại nhân, cứu người một mạng hơn xây bảy tòa tháp, chẳng lẽ huynh nhẫn tâm nhìn ta bị sét đánh sao?"
Nghe lời ta nói, Bùi Thư Thần khẽ nhíu mày, có vẻ không tin ta lắm.
Dù sao chuyện này cũng quá hoang đường.
Để hắn tin tưởng, ta cố ý buông tay, lùi về sau một bước, sấm sét nổ vang trên bầu trời, sau đó đánh thẳng về phía ta.
Ta vội vàng ngã người về phía trước, ôm chặt Bùi Thư Thần, tia sét vốn nhắm thẳng vào đỉnh đầu ta, như quả bóng xì hơi, khi cách ta chưa đầy một mét thì đột nhiên thu nhỏ lại, giống như pháo hoa nhỏ nổ tung trong dịp tết.
Nói chứ, cũng đẹp mắt đấy.
"Bùi đại nhân, huynh đã tận mắt nhìn thấy, ta không nói dối."
Hắn ừ một tiếng, sau đó chủ động đưa tay ôm eo ta, trực tiếp bế ta lên.
"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"
Ta nhìn con đường về kinh thành, không biết sấm sét này khi nào mới kết thúc. Lúc nào cũng sợ bị người khác nhìn thấy gây ra hoang mang, chi bằng cứ ở tạm ngoại ô một đêm.
May mà gần đó có một hang động, Bùi Thư Thần cứ thế ôm ta, tạm thời trốn vào trong hang.
"Tư Dao, lưng nàng bị thương, ta trước..."
Hắn còn chưa nói xong, đã phát hiện vết thương vốn đang rỉ m.á. u lúc nãy, giờ đã biến mất không thấy tăm hơi.
Hắn khựng lại, ánh mắt nhìn ta có chút phức tạp.
Ta dựa vào lòng hắn, nhẹ giọng nói:
"Ta không phải yêu quái, sẽ không hại người. Nhưng có vài chuyện cũng không thể nói cho người ngoài biết, tóm lại, mong đại nhân có thể giữ bí mật cho ta, đừng gây ra hoang mang cho dân chúng."
Bùi Thư Thần cúi đầu nhìn ta, đột nhiên đưa tay chạm vào mi mắt ta, lẩm bẩm.
Ta biết...
Huynh biết gì?
Hắn không trả lời ta, cứ thế yên lặng ôm ta, ta dựa vào lòng hắn, có thể cảm nhận được nhịp tim của hắn.
Nhanh hơn nhịp tim bình thường rất nhiều.
Ta hơi ngẩng đầu, trêu chọc:
"Bùi đại nhân, huynh đang căng thẳng cái gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!