Chương 10: (Vô Đề)

Chỉ Uyên!

Tiếng hét thất thanh vang lên bên tai ta.

Ta nhìn mấy viên đá vụn trên mặt đất cách đó không xa, sắc nhọn đến mức có thể đ.â. m c.h.ế. t người.

Vì vậy ta không chút do dự mà lao tới.

Ngay khi đầu Chỉ Uyên sắp va vào mấy viên đá đó, ta trực tiếp làm đệm thịt, mặc cho đá tảng đ.â. m vào bụng, m.á. u chảy đầm đìa, ta đau đến mức mắng hệ thống.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Ta đã tốn biết bao nhiêu điểm tích lũy để đổi lấy khả năng ngăn chặn cơn đau, tại sao vẫn đau như vậy..."

[Giành người với Thiên đạo, có thể giảm bớt một nửa cơn đau cho cô, đều là do ta mặt dày mày dạn cầu xin đấy, cô nên biết đủ đi chứ!]

Hệ thống thở dài, sau đó ẩn thân, không nói gì nữa.

Coi như ta đã ngăn cản được kiếp nạn này, Chỉ Uyên ngã lên người ta, đau đến mức ối một tiếng, sau khi nhận ra ta ở bên dưới có thể còn thê thảm hơn, vội vàng bò dậy, quỳ xuống đỡ ta.

Vệ Hoài Quang cũng nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, cùng Chỉ Uyên đỡ ta dựa vào gốc cây.

"Tư Dao, ta đưa cô đến y quán."

Vừa nói, hắn muốn đỡ ta dậy, nhưng ta lại nắm lấy tay hắn.

"Hai người đừng lo cho ta."

Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, sắc trời đã thay đổi, mây đen kịt, khiến người ta thở không thông.

Thiên đạo này, cũng quá thù dai rồi.

Vì vậy ta phải nhanh chóng để hai người này rời đi, nếu không lại là một kiếp nạn nữa.

"Vệ Hoài Quang, Chỉ Uyên. Hai người mau chóng quay về thành, trên đường đừng dừng lại, đợi đến khi về thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Biết chưa?"

"Cô bị thương thành ra như vậy, sao chúng ta có thể yên tâm để cô ở lại đây một mình được."

Chỉ Uyên lắc đầu với ta, trong mắt có chút nước mắt, và cả sự tự trách không giấu được.

"Đều là tại ta, nếu không phải cô nhanh tay lẹ mắt lao tới, ta đã đập đầu vào đá rồi. Sao ta có thể bỏ mặc cô được chứ?"

Ta hít sâu mấy hơi, cố gắng kìm nén cơn đau.

"Nếu hai người thật sự muốn tốt cho ta, bây giờ lập tức rời đi ngay, vẫn là những lời đã nói trước đây. Có một số việc không thể giải thích, hai người chỉ cần biết, ta sẽ không để mình mất mạng, được không?"

Ta nói rất nghiêm túc.

Vệ Hoài Quang dù sao cũng đã sống chung nhà với ta bảy năm, biết rằng tuy ta thường ngày hay cười đùa không nghiêm túc, nhưng dù sao cũng coi như là bạn bè nhiều năm, có thể nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt ta.

Hắn gật đầu, sau đó nắm lấy tay Chỉ Uyên:

"Vậy ta và Chỉ Uyên, sẽ đợi cô ở cổng thành."

Ta ừm một tiếng, mơ hồ cảm thấy có sấm sét vang lên trên bầu trời, vội vàng bảo bọn họ rời đi.

Vất vả lắm mới nhìn thấy bọn họ đánh xe ngựa khuất bóng.

Ta cúi đầu nhìn vết thương, nơi đó đã bắt đầu dần dần hồi phục, giống như chưa từng bị thương vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!