Đường Uyển Tâm nín cười, đứng dậy dìu cậu.
Lục Phong Châu thấy bộ dáng mỉm cười của cô, nhất thời nổi lên tâm tư trêu đùa, tay hai người đang nắm lấy nhau, cậu đột nhiên dùng sức kéo.
Đường Uyển Tâm không đề phòng, thân thể ngã sấp trên người Lục Phong Châu. Cô xấu hổ đỏ mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Phong Châu sợ cô ngã đau, tay cố ý đặt lên eo Đường Uyển Tâm, bầu không khí bất tri bất giác bị sự ám muội bao trùm. Đường Uyển Tâm luống cuống bò dậy, cất sách vở vào cặp sách, rũ đầu không dám nhìn cậu.
"Hôm nay, không... không học nữa, tôi có việc đi trước đây."
Dưới ánh mắt mỉm cười của Lục Phong Châu, cô vội vàng đeo cặp chạy đi.
Hoàng hôn phủ lên người cô một vầng sáng, ở trong mắt Lục Phong Châu, Đường Uyển Tâm còn sáng hơn cả hoàng hôn.
----
Đường Uyển Tâm về đến nhà, bàn ăn đã ngồi đủ người, ngoại trừ ba, bà nội thì Mạnh Hinh và Mạnh Lan cũng có mặt, điều này khiến cô hơi khựng lại.
Đường Thắng vẫy tay với Đường Uyển Tâm: "Tâm Tâm về rồi đấy à, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vâng, con đi rửa tay đã."
Đường Uyển Tâm nhanh chóng rửa tay, lúc trở về liếc thấy vị trí bên tay phải của Đường lão phu nhân vốn là của cô đã bị Mạnh Lan chiếm lấy, khóe môi hơi hạ xuống.
Mạnh Hinh thấy biểu cảm của cô, mỉm cười nói: "Tâm Tâm, con ngồi cạnh dì đi, dì muốn ngồi với con."
Đường Uyển Tâm cong môi: "Vâng ạ."
Cô ngồi xuống bên cạnh Mạnh Hinh.
Rốt cuộc Đường Thắng vẫn là đàn ông, tâm tư trên phương diện này không đủ tinh tế, không nghĩ đến cảm nhận của Đường Uyển Tâm, nói với Mạnh Lan: "Lan Lan, con muốn ăn cái gì cứ việc nói, chú gắp cho con."
Mạnh Lan mềm giọng nói: "Chú thật tốt, con không kén ăn ạ."
"Không kén ăn là tốt." Đường lão phu nhân khen ngợi: "Không kén ăn là có phúc, Tâm Tâm nhà ta cũng không kén ăn."
Đường Thắng gắp một miếng xương sườn cho Mạnh Lan, ánh mắt hơi nhìn về chỗ Đường Uyển Tâm.
Mạnh Hinh hiểu ý, cũng gắp lên một miếng thịt bỏ vào chén Đường Uyển Tâm, Đường Uyển Tâm cười nói: "Cảm ơn dì Mạnh."
Cô nhẹ nhàng cười làm Mạnh Hinh bất tri bất giác thả lỏng phòng bị, chỉ là một nữ sinh thì có thể gây ra việc gì lớn chứ?
Ba câu là xong việc.
Đường Uyển Tâm giơ tay vuốt tóc mái, vô tình để lộ ra băng gạc trên trán, mơ hồ có vết máu đỏ đỏ.
Người giúp việc ở bên thấy vậy kinh hô: "Tiểu thư, trán cô..."
Đường lão phu nhân ngước mắt nhìn lại, thấy rõ vết thương của cô, đôi mắt cau lại: "Tâm Tâm, con bị làm sao vậy?"
Đường Thắng buông đũa chạy tới, kéo Đường Uyển Tâm, ánh mắt lo lắng quan tâm hỏi: "Sao lại bị thương? Có đau không? Vì sao không nói cho ba?"
Đường Uyển Tâm gục đầu xuống: "Không, không sao ạ, con không đau nữa."
"Nói bậy, băng gạc đã thấm đầy máu rồi còn nói không đau." Lòng Đường lão phu nhân sắp nát tới nơi, bà chống quải trượng đi tới: "Tâm Tâm, con nói cho bà biết, là đứa trời đánh nào làm? Ngày mai bà bảo ba con đến nói với hiệu trưởng để đòi công bằng cho con. Đường gia chúng ta không cần sợ ai cả."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!