Chương 47: (Vô Đề)

Tiểu Đào nửa đêm buồn đi WC, lại thấy cửa phòng thình lình bị mở ra, ánh đèn mờ mịt chiếu lên một gương mặt mơ hồ, trên tay người đó còn ôm một thứ gì đó. Nhìn như,… xác người?! 

Gương mặt Tiểu Đào bị dọa đến tái mét, lại thấy bóng dáng người kia chuyển động, hình như là muốn đi vào?

"Ngươi, các ngươi đừng vào đây!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đường Uyển Tâm bị đánh thức, suy nghĩ trong nháy mắt đình trệ, vài giây sau mới phản ứng lại. cô đang nằm trong ngực Lục Phong Châu, cô giãy giụa nhảy xuống, đẩy Tiểu Đào vào phòng, nói với Lục Phong Châu đang đứng ngoài cửa: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon!" Lục Phong Châu còn chưa kịp phản ứng, cánh cửa đã đóng sầm trước mắt.

Lục Phong Châu: "......"

Tiểu Đào đưng sau cánh cửa, vẻ mặt mộng bức nhìn Đường Uyển Tâm, sâu ngủ trong người hoàn toàn bị doạ tỉnh. Còn có thể nhốt lão đại ngoài cửa như vậy?

Rõ ràng người ta vừa rồi còn ôm cô đấy?

Đảo mắt liền không nhận người?

Đúng là đồ phụ nữ vô tình.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đường Uyển Tâm không quan tâm đến mấy suy diễn trong nội tâm Tiểu Đào, đẩy đẩy lưng cô ấy, "Không phải cậu đang muốn đi phòng vệ sinh sao? Nhanh lên."

Tiểu Đào nghiêng người, quay đầu nhìn cô, "Ai, Lục Phong Châu ——"

"Phanh!"

Đường Uyển Tâm trực tiếp đóng cánh cửa phòng vệ sinh lại.

Tiểu Đào: "......"

Đường Uyển Tâm vỗ vỗ gương mặt phiếm hồng, trái tim vẫn đập thình thịch, như muốn nhảy ra ngoài.

Muốn mệnh!Chuyện Lưu Nguyệt sinh bệnh, vào bữa cơm sáng ngày hôm sau cơm mọi người mới biết, cả đám đều đồng lòng giơ ngón tay cái với Đường Uyển Tâm.

"Lớp trưởng, vất vả cho cậu rồi."

"Lớp trưởng, sao cậu không gọi mình lại giúp?"

"Lớp trưởng, may mà lần du lịch này bọn mình có cậu đấy."

"Lớp trưởng, cậu đúng là tiên nữ hạ phàm, thật tốt bụng, mình yêu cậu."

Lời này vừa được hô lên, nhà ăn một giây trước còn đang cãi cọ ồn ào lập tức yên tĩnh không tiếng động, ngoại trừ tiếng ghế xê dịch từ một chỗ, thì không còn âm thanh nào nữa.

Lục Phong Châu bưng khay đi tới, dùng chân phải kéo chiếc ghế dựa ra, đặt mông ngồi xuống, nhìn nam sinh trước mặt: "Mày yêu ai?"

Vẻ mặt nam sinh đó , "Chỉ, chỉ là nói giỡn thôi, mình, mình lỡ miệng."

Lục Phong Châu uống một ngụm cháo, lại thong thả ung dung ăn thêm cái bánh bao, mới ngước mắt nhìn cậu chàng, "Sau này nhớ cẩn thận mồm miệng, đừng có lỡ lời."

Nam sinh: "...... Vâng vâng vâng."

Lục Phong Châu nhướng mày, lại gắp một chiếc bánh bao vào khay đồ ăn của cậu nam sinh đó, "Ăn cơm nhiều vào, nói ít thôi, như vậy mới lớn lên khỏe mạnh được."

Nam sinh: "...... Vâng vâng vâng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!