Lục Phong Châu dùng một tay nâng cằm cô lên khỏi mặt nước, tay còn lại dùng sức ôm cô bơi vào bờ bên cạnh, cũng may diện tích của bể bơi không quá lớn, Tiểu Đào và Lưu Môn Đình cùng hợp sức kéo Đường Uyển Tâm lên.
Sau đó Lục Phong Châu cũng lên theo, sau khi đi lên không nói hai lời liền cho cậu nam sinh đẩy Đường Uyển Tâm kia một quyền, "Đi đường không có mắt à."
Cậu nam sinh ăn một đấm, máu mũi chảy ra, vẻ mặt khủng hoảng nhanh chóng đổi thành bộ dạng hùng hùng hổ hổ, "Mẹ nó, mày dám đánh tao, cái đồ tạp chủng."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Phong Châu lớn đến từng này, còn chưa từng nghe thấy ai dám mắng mình. Ánh mắt của cậu lạnh đến mức có thể đông chết người. Cậu nam sinh không cảm nhận được nguy hiểm, cái miệng vẫn không biết điều mà phun ra mấy lời không sạch sẽ, đám người tụ tập hóng hớt càng ngày càng nhiều, Đường Uyển Tâm đoạt lấy khăn lông trong tay Tiểu Đào, ném thẳng về phía cậu nam sinh đó.
"Giáo viên của cậu không dạy cậu cách nói tiếng người sao?"
"Bao lớn rồi, mà còn đứng đây nhảy nhót!"
"Vừa rồi là cậu đẩy tôi ngã xuống, chẳng lẽ không nên xin lỗi sao!"
Không gian ồn ào xung quanh bị ba câu hỏi liên tiếp của cô làm cho lặng ngắt như tờ, khuôn mặt lạnh lùng cũng được Lục Phong Châu thu lại, lúc này mọi tâm tư của cậu đều đặt trên người Đường Uyển Tâm.
Cô biểu lộ ra vẻ quật cường như vậy, thật nằm ngoài dự kiến của cậu.
Cậu nam sinh bị hỏi đến sửng sốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Uyển Tâm trừng mắt nhìn cậu ta, "Còn không xin lỗi!"
Đại đa số nam sinh sẽ không chịu nổi khi bị nam sinh khác khiêu khích, đây chính là nguyên tắc đồng tính thì đẩy. Nhưng nếu đối diện là người khác phái khiêu khích, đa phần họ sẽ bỏ qua, cậu nam sinh cũng bày ra mặt nạ khoan dung, bỏ lại một câu "Ông đây không chấp nhặt với nữ sinh!"
Liền xoay người rời đi.
Đường Uyển Tâm nhìn bóng dáng của cậu nam sinh đó đi xa, chậm rãi thở phào.
Tiểu Đào lăng lẽ tiến lên, giơ ngón tay cái lên khen ngợi cô, "Tâm Tâm, cậu đúng là nữ vương. Gan lớn thật đấy, sao cậu có đủ can đảm đối mặt chính diện với cậu ta thế?"
Đường Uyển Tâm không trả lời, Lục Phong Châu lại cho cô ấy đáp án, "Em ấy sợ tôi đánh nhau với đối phương."
Đường Uyển Tâm không ngờ suy nghĩ trong lòng cô lại dễ dàng bị cậu nhìn thấu như vậy, đúng là cô sợ Lục Phong Châu sẽ động thủ đánh nhau với người đó. Dù sao bọn họ cũng chẳng biết gì về người kia, nếu chẳng may một trong hai bên bị thương, vậy thì lần này du lịch này cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Còn không bằng ở nhà giải thêm mấy bộ đề.
Nhưng mà cô không thể thừa nhận chuyện này được. Đành lạnh nhạt nói với Tiểu Đào: "Người đó không dám động thủ với mình đâu."
Tiểu Đào: "Vì sao?"
Đường Uyển Tâm: "Mặt mũi đàn ông."
Tiểu Đào cái hiểu cái không.
Lục Phong Châu đi lên trước, lấy một cái khăn lông mới, đưa cho Đường Uyển Tâm, "Em không sao chứ?"
Đường Uyển Tâm lắc đầu, chỗ cô rơi xuống nước cách mọi người khá xa, Lục Phong Châu cũng phản ứng khá nhanh nên đại đa số mọi người trong đây đều không chú ý tới động tĩnh ở bên này. Nhưng mà như vậy cũng tốt, cô không muốn bản thân mình trở thành tiêu điểm.
"Các cậu cứ tiếp tục chơi đi, mình muốn về phòng nghỉ ngơi."
Thấy Đường Uyển Tâm muốn về phòng, Tiểu Đào cũng đi đến, "Mình về với cậu."
Lục Phong Châu: "Được rồi, cùng nhau đi thôi."
Lưu Môn Đình đáp lời: "Đi."Đường Uyển Tâm ngã vào nước năm phút, trực tiếp ảnh hưởng đến mọi hoạt động phía sau. Bốn người cũng chẳng còn tâm trạng đi đâu, cùng trở về, ở trong phòng đánh bài Poker.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!