Lục Phong Châu: "......"
Đây là tiểu yêu tinh từ nơi nào tới chuyên môn chọc tức cậu??
Đường Uyển Tâm nhìn gương mặt xanh mét của cậu, phốc một tiếng, bật cười, "Mình trêu cậu thôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"......"
Ha ha, cô cũng thật biết cách chơi.Khoảng thời gian sau đó, cứ cách ba ngày Đường Uyển Tâm lại đến dạy bổ túc cho Nhạc Nhạc khoảng nửa ngày, hầu như mỗi lần đến dạy học đều có thể gặp được Lục Phong Châu.
Thời gian ở chung nhiều lên, hai người cũng càng có nhiều chuyện để nói. Ngẫu nhiên còn trình diễn một vở mắng yêu, đánh yêu.
Nhạc Nhạc là thần trợ công, mỗi lần hai người cãi nhau vì mấy chuyện vụn vặt, đều là nhờ đứa bé lanh lợi này hóa giải.
Đảo mắt đã tới tháng 8, tới ngày hẹn đi du lịch với lớp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay, thời tiết rất tốt, tinh không vạn lí*. Hai chiếc xe buýt chở hơn 60 học sinh cấp ba cùng nhau lên đường tới mục tiêu.
—— núi Tuyết Lạc.
Núi Tuyết Lạc cách Dung thành hơn 100 km, phong cảnh nơi đó rất đẹp, là thánh địa nghỉ dưỡng nổi danh.
Trên núi có phong cảnh hợp lòng người, cây cối râm mát, dưới chân núi có khách sạn, cần cái gì cũng có đều có, cho dù là nhu cầu ăn hay chơi.
Đường Uyển Tâm là lớp trưởng lớp ba, có trọng trách quan tâm đến tất cả bạn học. Từ điểm danh, sắp xếp chỗ dừng chân, sắp xếp hoạt động, không có nơi nào mà cô không phải tự tay làm lấy.
Biểu hiện lần này của Lục Phong Châu không tồi, ngày thường cậu khá kiêu căng ngạo mạn, lỗ mũi thường hướng lên trời. Lần này hiếm khi chủ động làm chuyện tốt, tình nguyện xin ra trận, dẫn các bạn học đến chỗ ở của từng người.
Tròng mắt của Tiểu Đào trừng lớn đến sắp rớt ra ngoài, "Tâm Tâm, Lục Phong Châu làm sao vậy? Uống lộn thuốc hả?" Cô ấy chưa từng thấy một đại ca học đường nào lại thích giúp đỡ mọi người như vậy.
Đường Uyển Tâm nhún nhún vai, "Ai biết."
Cô thả chiếc thẻ phòng trong tay cho Tiểu Đào, "Hai ta một phòng."
Tiểu Đào nheo mắt, "Rống rống, thật tốt quá đi."
Tiểu Đào kéo cánh tay Đường Uyển Tâm, vui vẻ chạy lên lầu. Hai người còn chưa sắp xếp đồ đạc xong, đã có tiếng đập cửa vang lên, cô ấy hưng phấn chạy tới, mở cửa phòng.
"Hi." Lưu Môn Đình vẫy vẫy tay.
Tiểu Đào: "Sao hai người lại tới đây?"
Lưu Môn Đình dựa vào cửa, bày cái tư thế tự cho là đẹp trai, thổi thổi mấy sợi tóc mái, "Có chuyện gì cần giúp đỡ không?"
Tiểu Đào chỉ chỉ phòng vệ sinh, "Bồn cầu tắc rồi, cậu biết thông không?"
"......"
Vẻ mặc Lưu Môn Đình rất đặc sắc.
"Ha ha ha." Tiểu Đào cười nói: "Trêu cậu thôi."
Lục Phong Châu ló ra từ phía sau, đi vào, nhướng mày quét mắt nhìn bốn phía, ánh mắt rơi đến chỗ cửa sổ, cậu duỗi tay, đập lên nó mấy cái, xác định cánh cửa này rất chắc chắn, liếc nhìn Đường Uyển Tâm, "Có mệt không?"
Dọc suốt hành trình này, cô hầu như chưa lúc nào được nghỉ ngơi, quy hoạch hành trình, sắp xếp hoạt động, còn phải phân phối phòng, có lẽ đến bây giờ còn chưa uống nổi một ngụm nước nữa, cứ mãi bận rộn, chạy trước chạy sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!