Ban đầu, Lục Phong Châu vốn định chọn một bộ phim tình cảm, ai ngờ, rạp chiếu phim chỉ còn lại vé của mỗi hai bộ, một bộ là phim về thể loại chiến tranh, bộ còn lại là phim thể loại hài kịch, những bộ phim còn lại toàn là thể loại của người già.
Tổng hợp ý kiến của cả bốn người, cuối cùng bọn họ quyết định chọn bộ phim hài kia.
Đường Uyển Tâm và Tiểu Đào ngồi cùng nhau, Lục Phong Châu ngồi cạnh bên tay phải của Đường Uyển Tâm, còn Lưu Môn Đình ngồi cạnh bên phía tay trái của Tiểu Đào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bốn người ngồi cùng nhau, hai cô gái kẹp giữa, được hai nam sinh bảo vệ bên cạnh.
Để buổi xem phim được thoải mái vui vẻ nhất, Lục Phong Châu còn mua rất nhiều đồ ăn vặt, đương nhiên trong đó không thể thiếu bỏng ngô.
Đường Uyển Tâm vừa ngồi xuống ghế, đã nghiêm túc nhìn màn hình lớn, thậm chí còn không thèm chớp cả mắt.
Lục Phong Châu mượn ánh sáng từ màn hình lớn phát ra, lén lút nhìn cô, da thịt thiếu nữ trắng nõn như ngọc, trên má hơi ửng đỏ nhàn nhạt, lông mi rất dài, hơi cong, con ngươi đen láy, xinh đẹp không tả xiết.
Bỗng nhiên, có vài sợi tóc bên tai cô rũ xuống, Lục Phong Châu chậm rãi vươn tay, lúc sắp đụng được vào chúng nó, Đường Uyển Tâm nghiêng đầu nhìn qua, hơi nhướng mày, tựa đang hỏi cậu: Có chuyện gì vậy?
Lục Phong Châu rút tay về, đặt ngay ngắn trên đùi, gương mặt nhanh chóng chuyển hướng, nhìn thẳng về phía trước.
Đường Uyển Tâm không hiểu mô tê gì, liếc cậu thêm một cái, tay còn cầm hộp bỏng ngô, hỏi: "Cậu có muốn ăn bỏng ngô không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, tâm trạng Lục Phong Châu có hơi khẩn trương, nhưng lại càng không muốn bị cô nhìn ra, yết hầu lăn lộn một cái, cậu duỗi tay ra lấy vài hạt.
Vừa vặn lúc đó Đường Uyển Tâm cũng cho tay vào muốn lấy bỏng ngô, sau đó ——
Hai bàn tay không hề báo trước đã đụng vào nhau, nơi hai mu bàn tay tiếp xúc truyền đến cảm giác ôn nhuận và nhiệt độ ấm áp của người kia.
Trái tim Đường Uyển Tâm đột nhiên tăng tốc, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình lớn, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhỏ nhẹ cẩn thận.
Lục Phong Châu nhân lúc không có ai chú ý, khóe môi hơi cong lên.
Vài giây sau, Đường Uyển Tâm mới phản ứng lại, nhanh chóng rút tay ra, đặt hộp bỏng ngô vào trong lòng Lục Phong Châu, "Nè, cho cậu, cậu mau ăn đi."
Lục Phong Châu ra vẻ tự nhiên nhận lấy, tùy ý cầm vài hạt, cho vào trong miệng, "Thật ngọt."
Cậu lại đem hộp bỏng ngô trả về tay Đường Uyển Tâm, "Vị ngọt ngấy như vậy, chỉ thích hợp với mấy nữ sinh các cậu."
Ẩn ngầm chính là: Nam sinh chúng ta không ăn đồ ngọt.
Đường Uyển Tâm cầm hộp bỏng ngô, cơ thể không tự nhiên hơi dịch người về phía Tiểu Đào, dáng vẻ có chút câu nệ.
Lục Phong Châu nhìn động tác nhỏ của cô, lại lưu manh càng dịch người về phía cô, cánh tay của hai người như có như không chạm vào nhau, cậu nhàn nhạt nói: "Người ngồi phía trước chắn mất tầm nhìn của tôi, ngồi như này mới xem được phim."
"......"
Vì thế, trong suốt thời gian phim chiếu còn lại, Lục Phong Châu dùng dáng ngồi nghiêng người một góc 45 độ, vui vui vẻ vẻ xem phim điện ảnh.
Đường Uyển Tâm có chút bất đắc dĩ với phương thức tán tỉnh trắng trợn táo bạo này của cậu, nhưng bên cô đã không còn không gian để lùi lại nữa.
Bộ phim kéo dài khoảng hai tiếng, sau khi xem hết phim, bốn người cùng nhau đi ra khỏi rạp chiếu phim. Tiểu Đào dùng tay kéo kéo gương mặt, đại kinh tiểu quái*, lo lắng nói: "Tâm Tâm, cậu mau giúp mình nhìn xem, có phải trên mặt xuất hiện nếp nhăn không? Hôm nay mình cười nhiều quá."
Đường Uyển Tâm nhéo gương mặt hơi phúng phính của cô ấy, ra vẻ nghiêm túc nói: "Cậu đừng nhúc nhích, hình như thực sự xuất hiện nếp nhăn rồi, haiz."
"A, không phải chứ, hu hu, vậy phải làm sao bây giờ?" Tiểu Đào bĩu môi, "Không được, không được, mình muốn đi shopping, đến trung tâm thương mại mua ít đồ dưỡng da làm mờ nếp nhăn."
Tiểu Đào nói xong liền thực sự muốn đi đến trung tâm thương mại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!