Chương 3: (Vô Đề)

Đường Uyển Tâm hoàn toàn xem nhẹ chuyện hai người bên cạnh đã hoá đá, cười tươi rói, dúi gói kẹo vào tay Lục Phong Châu: "Lúc về nhớ ăn đó!"

Vẻ mặt Lục Phong Châu ngây ngốc, hai hàng lông mày nhíu chặt lại như có thể kẹp chết ruồi: "Nhàm chán!". Nhưng bàn tay cầm gói kẹo lại tự giác nắm chặt.

Đường Uyển Tâm cũng không bị bộ dáng này của cậu dọa sợ, ngược lại nụ cười càng ngọt ngào: "Cậu rất thích quyền anh à?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Làm sao?" Ánh mắt Lục Phong Châu hơi lập loè.

"Vậy cậu có thể hứa với mình, nhất định không được để bản thân bị thương!" Đường Uyển Tâm cũng không muốn can thiệp vào chuyện của cậu, nhưng có vài việc nguy hiểm, ít tiếp xúc vẫn tốt hơn.

"Liên quan gì đến cậu!" Lúc Lục Phong Châu nói ra câu này, chẳng may cắn phải đầu lưỡi, khí thế yếu đi một nửa.

"Tôi sợ cậu bị thương." Cô hơi cúi đầu. Từ góc độ của Lục Phong Châu nhìn xuống, có thể thấy rõ hàng mi của thiếu nữ đang khẽ run, đáy mắt có ánh sáng nhàn nhạt.

Không biết tại sao, những lời độc miệng vốn đã tuôn ra đến cửa miệng, lại bị cứng rắn nuốt ngược lại.

Cậu liếm hàm răng: "Chúng ta rất thân thiết sao?"

"Chúng ta học chung lớp!" Đường Uyển Tâm tự cảm thấy đáp án này khá có sức thuyết phục.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Thì sao?"

"Thì bạn học quan tâm nhau là chuyện rất bình thường!" Cô liếc mắt nhìn cậu.

Lục Phong Châu bị cô nhìn đến cả người căng thẳng, yết hầu lăn lên lộn xuống: "Nói nhảm!"

Đường Uyển Tâm vươn ngón tay, nhẹ nhàng câu lấy ngón tay út của cậu, ngoắc ngoắc: "Mặc kệ, chúng ta ngoắc tay rồi, nên cậu không được đổi ý."

Nói xong cô rút tay về, vẫy vẫy tay với Tiểu Đào vẫn đang ngơ ngác phía sau: "Tiểu Đào, đi thôi."

"Ơ .. ừ …" Tiểu Đào ngây ngốc đáp lại hai tiếng, vội vàng chạy theo Đường Uyển Tâm.

Lục Phong Châu mở bàn tay, ngón út vẫn còn cảm nhận được hơi ấm mơ hồ, cậu ngước mắt nhìn bóng lưng thiếu nữ rẽ vào chỗ ngoặt, ánh mắt đen tối không rõ.

"Anh Châu, đến giờ rồi." Đàn em Lục Môn Đình thở phì phò chạy tới.

Tay cậu ta đáp trên vai của Lục Phong Châu, ánh mắt cũng nhìn theo ra ngoài cửa: "Anh nhìn gì thế?"

Phía trước không một bóng người.

Lục Phong Châu thu hồi tầm mắt: "Không có gì."

Trong lúc vô tình, Lưu Môn Đình liếc thấy túi kẹo trong tay Lục Phong Châu, gào to lên: "Anh có kẹo sao? Em cũng muốn ăn, cho em một viên đi."

Cậu ta chìa tay ra.

"Biến!" Lục Phong Châu đá vào đùi cậu ta, thuận tay giấu gói kẹo đi.

Lưu Môn Đình nhe răng nhếch miệng, nhảy cẫng lên: "Anh Châu, không phải chỉ là một viên kẹo thôi sao? Bình thường anh đâu có keo kiệt như vậy?"

Bình thường Lục Phong Châu có gì vui hay có đồ gì ngon đều sẽ cho bọn họ, chưa bao giờ nhỏ mọn cả.

"Không được."

"Anh đừng nhỏ mọn thế mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!