Lục Phong Châu nghiêm trang nói.
Đường Uyển Tâm tức giận giơ nắm tay, muốn đánh cậu, nào ngờ lại bị cậu nắm lấy. Lục Phong Châu nghiêng người, ngăn cản ánh mắt của những người khác, nhân cơ hội nhẹ nhàng mổ lên mu bàn tay cô.
"......" Đường Uyển Tâm trong nháy mắt biến thành tượng đá.
Lục Phong Châu lộ ra nụ cười mỹ mãn, thời điểm người này không đứng đắn, đúng là muốn mạng người khác, thời điểm cậu đứng đắn càng khiến người khác không sống nổi.
"Thật thơm."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Uyển Tâm quẫn bách, "Lục Phong Châu, mình, mình không để ý tới cậu nữa."
Lục Phong Châu chặn đường đi của cô, cà lơ phất phơ nói: "Đừng mà, chúng ta vừa mới đụng, chạm, da, thịt, quan hệ đã thân mật tới mức này, em nói không để ý liền không để ý, cũng quá vô tình đi."
"Cậu, cậu —— vô lại!" Đường Uyển Tâm nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ được một câu như vậy.
Lục Phong Châu híp mắt, "Tôi chỉ muốn vô lại với một mình em, người khác tôi còn khinh thường đấy."
Đường Uyển Tâm hoàn toàn bị bí từ, bị nói đến á khẩu không trả lời được. Từng thấy những người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy.
Lục Phong Châu đây là, tính cách đột biến sao!
"Lục Phong Châu, còn đánh nữa không?" Có người gọi cậu ở đằng xa.
Lục Phong Châu đáp: "Chờ một chút, lập tức tới đây." Cậu cầm lấy chai nước trong tay Đường Uyển Tâm, lại uống thêm một ngụm, trêu ghẹo hỏi: "Em nói xem, chúng ta như này có tính là hôn môi gián tiếp không?"
Một câu hôn môi gián tiếp, đổi lấy một cái đạp chân của Đường Uyển Tâm. Nếu cô còn phản ứng cậu nữa, cô sẽ mang họ của cậu.
Đường Uyển Tâm xoay người thở phì phì rời khỏi.
Vừa rồi Tiểu Đào có việc nên đi trước, thấy Đường Uyển Tâm nổi giận đùng đùng trở về, liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Nơi Đường Uyển Tâm bị hôn qua truyền đến cảm giác tê dại, hình như còn mơ hồ cảm thấy được cánh môi mềm mại ấm áp của chàng thiếu niên, cô lạnh lùng nói: "Bị chó cắn."
"Chó, chỗ nào có chó? Trong trường học sao lại có chó. Cậu đừng làm mình sợ, mình sợ nhất là chó đó." Khi còn nhỏ, Tiểu Đào từng bị chó cắn, giờ chỉ cần nhắc đến chó là liền biến sắc, trái tim nhỏ mỗi lần thấy chó cũng sẽ đập điên cuồng.
Đường Uyển Tâm nhìn dáng vẻ sợ sệt nhút nhát của cô ấy, nhếch miệng cười, "Lừa cậu đó."
Tiểu Đào vỗ vỗ ngực, "Thật may, thật may."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dư quang khóe mắt Đường Uyển Tâm quét qua bóng dáng Lục Phong Châu, thầm mắng một câu, có bệnh.
Đường Uyển Tâm còn chưa đi được hai bước, phía sau lại có tiếng bước chân, sau đó có người đứng lại trước mặt bọn cô, "Đường Uyển Tâm, tan học nhớ chờ tôi."
Đường Uyển Tâm ngước mắt nhìn Lục Phong Châu, "Làm gì?"
Lục Phong Châu cởi áo khoác thể thao trên người mình khoác cho cô, "Lúc đó tìm em lấy áo khoác."
Đường Uyển Tâm: "......"
Còn có thể chơi kịch bản như vậy!!!
Áo khoác thể thao của Lục Phong Châu trên người cô lay động theo gió.
Giữa trưa tan học, Đường Uyển Tâm không thèm chờ Lục Phong Châu, trực tiếp để áo khoác của cậu trong phòng học.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!