Không bao lâu sau, dưới cơn mưa phùn kéo dài, có một thiếu niên đội mưa chạy đến, cả người cậu bị nước mưa làm ướt, các sợi tóc nhỏ rũ xuống, dính trên trán, hàng mi dài run rẩy, những giọt nước còn đọng lại trên đó thuận thế chảy xuống. Gương mặt tinh xảo hoàn toàn không có vẻ vui mừng.
"—— là Lục Phong Châu."
"A, đại anh hùng đã trở lại."
"Mau mau, mời đại anh hùng vào lớp."
Mọi người tự động nhường đường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có người muốn tiến lên hóng hớt, lại nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Lục Phong Châu, sờ sờ cổ, tự động lui về sau.
Lục Phong Châu lướt qua đám người, lập tức đi đến trước mặt Đường Uyển Tâm, không nói hai lời, kéo tay cô đi ra ngoài.
Các bạn học phía sau đều quăng ra ánh mắt tò mò, nhưng không một ai dám nhiều lời một câu, yên lặng nhìn bọn họ chăm chú, cho đến tận khí bọn họ đi ra khỏi phòng học, cả đám thậm chí còn nhô đầu ra dõi theo.
"Lục Phong Châu, cậu kéo mình đi đâu thế?" Đường Uyển Tâm bị Lục Phong Châu kéo tay, mạnh mẽ lôi cô đi về phía trước.
Lục Phong Châu không trả lời, tốc độ nện bước không hề chậm lại, cậu đi rất nhanh. Có lúc còn không cẩn thận dẫm đến chỗ đất trũng, nước mưa bắn lên giày, nhưng cậu xem như không cảm thấy được.
"Lục Phong Châu, cậu chậm một chút." Tay Đường Uyển Tâm bị kéo đến hơi đau, cô dùng sức tránh, nhưng lại không thể hất ra.
Sau một lúc rẽ trái rẽ phải, hai người đi đến hành lang dài đằng sau sân thể dục, nơi này hình như đã lâu không có người tới.
Lục Phong Châu hơi dùng sức, lưng Đường Uyển Tâm bị ép dán lên cây cột, sau đó cả người bị giam trong không gian nhỏ do cánh tay Lục Phong Châu tạo ra.
Cả người Đường Uyển Tâm hơi run lên, "Làm, làm gì thế?"
Ánh mắt Lục Phong Châu nhìn chằm chằm vào cô, đáy mắt đen tối thâm trầm.
Đường Uyển Tâm dùng sức đẩy cậu, đáng tiếc không đẩy nổi.
"Cậu, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Không gian rất yên tĩnh, một phút chầm chậm trôi qua, cuối cùng Lục Phong Châu cũng mở miệng, "Làm bạn gái tôi."
"Cái, cái gì?" Đường Uyển Tâm cho rằng mình nghe lầm, chớp mắt hỏi: "Hôm nay cậu không khỏe à?"
Cả người Lục Phong Châu ghé sát lại gần cô thêm một chút, gằn từng chữ một, lặp lại một lần nữa, "Làm, bạn, gái, của, tôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ lúc thấy dáng vẻ của cô ngày hôm qua, trong lòng cậu vẫn luôn hiện lên ánh mắt hoảng sợ của cô. Ngày xưa, sau khi cậu đánh xong một trận quyền anh sẽ cảm thấy rất mệt, nhưng tối hôm qua cậu lại thấy rất hưng phấn, làm cách nào cũng không ngủ được, cậu suy nghĩ cả đêm, cô gái này, cậu phải bảo vệ cô.
Bảo vệ cả đời.
Đường Uyển Tâm hơi trượt người xuống, "Cái đó, có phải tối hôm qua cậu không ngủ được không?"
Lục Phong Châu chặn đứng động tác nhỏ của cô, "Một câu thôi, rốt cuộc cậu có muốn làm bạn gái của tôi không?"
Đường Uyển Tâm híp mắt, "Có mấy lựa chọn?"
Lục Phong Châu: "Một cái."
Đường Uyển Tâm dậm chân, nũng nịu nói: "Con người cậu thật vô lại."
Lục Phong Châu cong môi, "Tôi chỉ vô lại với một mình cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!