Đường Uyển Tâm nói rất thong thả ung dung, dứt lời vì để tỏ rõ sự tiếc nuối của mình, cô còn khẳng khái nói: "Nếu Mạnh Lan nhất định muốn đến nhà làm khách, vậy...... Vậy cháu nhường phòng cho cậu ấy nhé?"
Lời này vừa thốt ra, cả người Mạnh Hinh run lên. Để chính chủ nhường chỗ cho một người ngoài còn chưa xem bát tự, bà ta dám đồng ý sao?
Bà ta có thể đồng ý sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ha hả, Tâm Tâm hay nói đùa quá." Mạnh Hinh vuốt vuốt tóc mái trên trán, che giấu tâm tình, mềm giọng dịu dàng nói: "Sao Lan Lan có thể ở trong phòng của cháu được? Không được, không được."
Đường Uyển Tâm: "......"
Hãn còn muốn mặt mũi cơ à.
Đường Thắng lên tiếng, "Nếu không thì như vậy đi. Hôm sau để chú thu dọn một chút rồi sẽ chuyển ra khỏi phòng đó, sau đó để Lan Lan hãn chuyển vào nhé?"
Tính toán của Mạnh Lan lại lần nữa thất bại, trong lòng hận không thể bóp chết Đường Uyển Tâm, nhưng trên mặt vẫn trưng ra nụ cười dịu dàng, "Cảm ơn chú Đường."
Đường Thắng vẫy vẫy tay.
Đường lão phu nhân nhìn vết thương trên cánh tay của Mạnh Lan cũng cảm thấy đau thay cô ta, bà ngước mắt nói với người giúp việc: "Lấy hòm thuốc đến đây."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người giúp việc gật đầu, cầm hòm thuốc đi tới.
Đường lão phu nhân chưa kịp nhận lấy, Đường Uyển Tâm đã đứng ra, "Bà nội, để cháu làm cho."
Mạnh Lan thấy thế có chút không vui, cô ta lên tiếng: "Mọi người không cần lo lắng, vết thương của cháu đã khá hơn nhiều rồi."
Đường Uyển Tâm nhận lấy hòm thuốc, ngữ khí ôn hòa, "Sao lại thế được? Cơ thể đối với phụ nữ là quan trọng nhất, không thể để lại bất kì một vết sẹo nào. Nào, để mình bôi thuốc cho cậu."
Cứ như vậy, Mạnh Lan không tình nguyện duỗi cánh tay ra. Cô ta đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng khi khoe ra vết thương này, nhưng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ biến thành thế này ——
"Ai ——" Lông mày Mạnh Lan nhíu chặt lại.
Đường Uyển Tâm thể hiện vẻ mặt lo lắng, "Không sao chứ? Thật xin lỗi, có phải do mình mạng tay quá không? Mình, mình sẽ cẩn thận hơn."
Tay Đường Uyển Tâm run rẩy cầm cái nhíp, lần này đúng là "cố tình" cẩn thận hơn không ít.
Trán Mạnh Lan đã thấm đẫm mồ hôi.
Mạnh Hinh thấy vậy cũng cảm thấy lòng đau như cắt, nhưng trên mặt vẫn phải giả bộ vân đạm phong khinh, "Tối hôm nay hình như có hơi nóng ha."
Bà ta dùng tay làm quạt, phất qua lại hai cái.
Mạnh Lan cắn môi, nhìn sang hướng khác.
Lúc Đường Uyển Tâm cầm cái nhíp đã suy nghĩ, thật muốn dùng nhíp xuyên qua cánh tay cô ta, tạo một cái động trên đó, như vậy hai mẹ con nhà này mới không dám nữa tới diễn trò ở nhà họ Đường nữa........
Mười phút trôi qua, quá trình bôi thuốc vừa kết thúc, Mạnh Hinh đã lập tức đứng lên, "Thời gian không còn sớm, chúng em đi trước."
Đường lão phu nhân không giữ lại, "Đi đường cần thận một chút nhé."
Đường Thắng gật đầu, "Khi về đến nhà thì nhớ gọi điện thoại."
Mạnh Hinh kéo cánh tay Mạnh Lan, hai người nhanh chóng dời đi.
Quản gia thấy thế, lặng lẽ đi theo tiễn khách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!