Chương 15: (Vô Đề)

Dứt lời, tay Lục Phong Châu run lên, di động rơi xuống mặt đất, đáy mắt dần dần hiện lên một tia lúng túng.

Cậu không dám nhìn thẳng Đường Uyển Tâm, khom lưng nhặt di động lên, ho khan một tiếng, "Cậu, cậu không uống, tôi uống!"

Nói xong cũng không đợi Đường Uyển Tâm đáp lại, cướp lấy cái ly trong tay cô, mở nắp, ngửa đầu uống.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Này, coi chừng bỏng." Khi Đường Uyển Tâm nói những lời này, Lục Phong Châu đã uống xong hai hớp.

Đừng nói, đúng thật là nóng chết đi được.

Nhưng mà, một thằng con trai không thể tỏ vẻ lúng túng trước mặt con gái được, cho nên vì thể diện, mặt ngoài nhất định phải chống đỡ.

Không quan tâm nóng hay lạnh, cậu lại uống thêm, lúc này, đã không còn đơn giản chỉ là bỏng nữa rồi, quả thực là ngọt chết người, hình như cậu lỡ tay cho quá nhiều đường rồi.

Đường Uyển Tâm thấy anh uống xong, nhịn không được mà bật cười, cười đến mức không dừng lại được, cô cười đến sốc cả hông.

Nếu kẻ khác dám cười mình như vậy, Lục Phong Châu nhất định tức giận, chẳng những nổi nóng, mà còn phải chửi cho kẻ đó một trận, nếu còn cảm thấy không vừa ý, thì trực tiếp dùng nắm đấm, chỉ là ——

Đối phương là Đường Uyển Tâm, giống như hết thảy đều thay đổi, tâm tình cũng thoải mái, khóe mắt cũng theo gương mặt tươi cười của cô, hơi hơi cong lên.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lưu Môn Đình nằm bò trên cửa sổ, tay chống cằm, chớp chớp đôi mắt nhỏ hiếu kỳ nhìn cậu : "Anh Châu, anh cười gì vậy? Nói nghe một chút "

Tiếp đón cậu ta là một quyển sách Lục Phong Châu tùy tiện ném qua.

Lưu Môn Đình cảm thấy tình huynh đệ plastic của bọn họ có thể phá sản được rồi, giá trị tình chỉ bằng số âm này, không có gì đáng để duy trì nữa.

Lần này Lục Phong Châu làm như vậy, trực tiếp làm Đường Uyển Tâm hài lòng, lúc trước bởi vì sự việc chìa khóa nên mới bày ra bộ mặt lạnh với anh, bây giờ tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

"Anh Châu, em đói bụng, chúng ta đi ăn đi."

Lục Phong Châu liếc Lưu Môn Đình, hiện tại trong miệng cậu chỗ ngào cũng là cảm giác ngọt ngấy, ăn gì cũng không có khẩu vị, nhưng mà Đường Uyển Tâm cũng phải ăn, cậu nói với Lưu Môn Đình, "Cậu đi chiếm chỗ đi."

Lưu Môn Đình: "Được". Cho Tiểu Đào một ánh mắt, hai người cùng nhau rời đi.

"Đi ăn cơm thôi."

"Được"

Bị Lục Phong Châu làm cho khó xử, cũng không còn mặt mũi nào đối mặt với bọn họ, Mạnh Lan cũng ngoan ngoãn, yên tĩnh vài ngày, không làm ra việc gì quá đáng, cũng đã vài ngày không đến Đường gia.

Đường Uyển Tâm vì thế mà vui vẻ vài ngày. Cô hiện tại ngoại trừ học tập ra, nhiệm vụ chủ yếu chính là thúc đẩy, kéo giãn tình cảm của bố cô dành cho Mạnh Hinh, làm cho quan hệ của hai người phai nhạt dần đi, khiến cho bọn họ cả đời không qua lại với nhau.

Ngày mười lăm tháng năm, bầu trời trong xanh, bên ngoài nhiệt độ cũng đã lên cao lên không ít, lá cây lại càng thêm xanh biếc.

Lớp ba làm xong một bài thi trắc nghiệm, mỗi người ai cũng có chút uể oải nằm bò trên bàn.

Chủ nhiệm lớp đi vào phòng học, chiếm dụng năm phút giải lao để thông báo, "Ngày mai họp phụ huynh, hy vọng tất cả phụ huynh các bạn học sinh đều có thể tham gia."

Dứt lời, tiếng kêu rên nổi lên bốn phía. Các bạn học sinh đối với việc họp phụ huynh sẽ rất bài xích, bởi vì mỗi lần họp xong, những phụ huynh có con đạt thành tích xuất sắc thì vô cùng vui vẻ, mà phụ huynh của những đứa học kém, sắc mặt từng người so với người khác lại càng kém hơn.

Đường Uyển Tâm không cần lo lắng về cuộc họp phụ huynh này, ngoại trừ lý do thành tích của cô rất tốt ra, quan trọng nhất chính là Đường Thắng khác các bậc phụ huynh, ông không quá chú trọng việc học tập của cô.

Dùng một câu nói của Đường Thắng chính là, thành tích tất nhiên rất quan trọng, nhưng đối với một người, tâm tính lại càng quan trọng hơn. Cầm lên được thì bỏ xuống được, mới là người hữu dụng.

Trong lúc mọi người đều úp mặt lên bàn kêu gào, Mạnh Lan khuôn mặt tươi tỉnh hẳn, môi  cong lên, mấy ngày nay cô ta không đến Đường gia, là bởi vì sợ Đường Thắng, lần này quá tốt, cơ hội đến rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!