Mạnh Lan nở nụ cười rạng rỡ, trong mắt hiện lên vẻ "Ngượng ngùng, xấu hổ, do dự không giải thích được."
Đường Uyển Tâm đang cầm chìa khóa, nhìn biểu hiện trên mặt cô ta, cô hiểu ngay, kẻ xấu một ngày không gây chuyện thì cả người ngứa ngáy không chịu được.
Cô cười, lộ ra răng nanh nhọn, "Nếu cậu không tiện đưa cho cậu ấy, vậy mình sẽ giùm cậu."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"......"
Phản ứng của Đường Uyển Tâm làm cho Mạnh Lan hơi bất ngờ, sao cô không tức giận? Không phẫn nộ? Tại sao cô lại không có phản ứng gì?
Nếu cô không có phản ứng thì vở kịch của cô ta sẽ tiếp tục diễn như thế nào đây, người khác sẽ không thể nhìn rõ bộ mặt thật của Đường Uyển Tâm.
Mạnh Lan chỉ vào chiếc móc khóa và hỏi: "Cô có biết chiếc chìa khóa này mở được nơi nào không?"
Đường Uyển Tâm nhướng mày, lắc đầu
Mạnh Lan: "Đây là chìa khóa mở cửa nhà của Lục Phong Châu."
Đường Uyển Tâm "Ồ" lên nhìn kỹ, "Mình biết rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Lan cười không nổi nữa, "Cậu không tức giận sao?"
Đường Uyển Tâm nhún vai tỏ vẻ thờ ơ, "Tại sao mình phải tức giận?"
"Tôi đang giữ chìa khóa nhà của Lục Phong Châu, cô không nghi ngờ sao?" Mạnh Lan có chút cao giọng.
Đường Uyển Tâm đặt chìa khóa xuống bàn, hai mắt nhìn chằm chằm Mạnh Lan, giọng nói không nhanh không chậm: "Mình nghĩ hẳn là cậu ngẫu nhiên có được chìa khóa của Lục Phong Châu thôi, cũng có thể là cậu vô tình nhặt được."
"A." Mạnh Lan cười nhạo, "Nếu cậu cảm thấy nghĩ như thế khiến cậu dễ chịu hơn, thì cứ nghĩ như vậy đi."
Đường Uyển Tâm cất chìa khóa vào cặp sách, "Còn gì nữa không? Không có việc gì thì mình còn phải học."
Mạnh Lan liếc cô một cái, "Học sinh gương mẫu, học tập chăm chỉ." Hừm, xem cô còn có thể kiên trì được bao lâu.
Mạnh Lan quay trở lại chỗ ngồi của mình..
Toàn bộ quá trình khiến Tiểu Đào vây xem tức trừng mắt, cái cô Mạnh Lan này mới chuyển tới trường chưa được bao lâu nhưng lại có rất nhiều chuyện xấu xảy ra rồi.
Cô nàng kéo cánh tay Đường Uyển Tâm, "Hôm đó tớ thấy Mạnh Lan ngồi xe nhà cậu về. Cậu ta có quan hệ gì với cậu?"
Đường Uyển Tâm cầm sách giáo khoa bên cạnh lên, nhẹ nhàng nói: "Cha tớ đang hẹn hò với mẹ cậu ta."
"Cái gì!" Tiểu Đào kêu lên, che miệng lại, sau đó nói: "Tâm Tâm, Mạnh Lan này và mẹ của cô ta không phải là một nhân vật tầm thường, trông rất nguy hiểm, cậu phải suy nghĩ thật kỹ. Chú Đường xứng đáng với người tốt hơn."
Đường Uyển Tâm cho Tiểu Đào một ánh mắt an tâm, "Ừ, người nhà họ Đường, không phải ai cũng có thể bắt nạt."
Khi cô nói điều này, đôi mắt vô cùng kiên định, và cả đời này đừng ai mơ tưởng có thể làm tổn thương bọn họ.
Chuông vào lớp vang lên, có người chậm rãi bước vào cửa, trên tay cầm một cuốn sổ và sách bài tập.
Mọi người nhìn thấy cảnh này, đều mở to mắt và nhìn chằm chằm người đó.
Đây, đây là... hôm nay trời mưa sao?!
Má ơi, đại ca trường học đổi tính rồi?!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!