Chương 13: (Vô Đề)

Lưu Môn Đình nâng khuỷu tay lên, chạm vào Lục Phong Châu, "Anh Châu, chính là học sinh chuyển trường —— Mạnh Lan."

Lục Phong Châu mệt mỏi dựa vào trên ghế, ngửa đầu ra sau, đội mũ che kín mặt, nghe được lời nói của Lưu Môn Đình liền dời chân sang một cái ghế khác, tiếp tục ôm ngực ngủ.

Mạnh Lan run rẩy bước tới, trên tay cầm một chai rượu, trang phục tối nay của cô ta đã khác bữa tối, thậm chí đã không còn là cô nàng đoan trang thục nữ hàng ngày.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trang điểm màu khói, son môi đỏ đậm, y như một "em gái". Cô ta không uống nhiều, nhưng khi nhìn thấy Lục Phong Châu, lại có cảm giác mình không say, rượu tự say.

Cô ta nháy mắt với những người bạn đồng hành, "Nhìn xem làm sao tôi đưa cậu ta đi." rồi quay người đi về phía góc.

Lưu Môn Đình đá vào ghế của Lôi Cương Quyết, đang chơi game thì bị đá đột ngột, suýt thua, cậu ta chửi rủa, "Cẩu Đình, mày muốn đánh nhau à?"

Lưu Môn Đình bĩu môi, "Nhìn kìa."

Lôi Cương Quyết nhướng mi nhìn những người đang đi tới trong ánh đèn mờ ảo,"Oa, học sinh chuyển trường."

Cậu ta khác Lục Phong Châu, thích xem náo nhiệt, càng lớn càng vui, giơ tay vẫy vẫy, "Mỹ nữ."

Mạnh Lan nhướng mày nhìn sang, trong mắt xẹt qua vẻ khinh thường, nhưng được che giấu rất tốt, sau đó biến mất ngay lập tức. Đi vài bước tới trước mặt bọn họ cười nói: "Hi, thật trùng hợp."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lưu Môn Đình từ từ giơ tay lên như một lời chào.

Lôi Cương Quyết cầm bình rượu bên cạnh chạm vào chai rượu trong tay Mạnh Lan, "Cạn."

Sau đó ngẩng đầu uống cạn.

Mạnh Lan nâng ly lên nhấp một ngụm.

Lục Phong Châu từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên tư thế, nằm im ở đó.

Mạnh Lan đang lắc lư và định ngồi lên một chiếc ghế khác bên cạnh cậu, ai biết ——

Cậu nhấc chân đạp một cái, hai cái ghế phía trước đổ xuống đất.

Mạnh Lan bất ngờ ngã nhào xuống cùng với chiếc ghế.

"Này, A Châu, mày sai rồi, sao có thể đối xử với em gái xinh đẹp như thế." Lôi Cương Quyết nhấc chân móc vào chiếc ghế rơi trên mặt đất nhặt chiếc ghế lên, đặt lại hẳn hỏi, tay khoác lên lưng ghế, chớp chớp đôi mắt hoa đào xinh đẹp, "Mỹ nữ, ngồi đi."

Mạnh Lan nghĩ đến đám người đang nhìn mình ở đằng xa, cắn môi ngồi xuống.

Hai người bắt đầu đua rượu.

Lục Phong Châu giơ tay vén mũ, đánh đấm quyền anh vào lúc rạng sáng khiến cậu kiệt sức rồi, nếu không phải Lôi Cương Quyết khuyến khích, Lưu Môn Đình ngốc nghếch kia lại trưng ra một bộ tíu tít muốn thử. Thì lúc này, cô đã ngủ ngon trong nhà.

Anh nheo mắt, thích ứng với ánh đèn, khóe mắt hơi nhứng lên, trong đó là con ngươi đen tối không rõ.

"Phong Châu, cậu tỉnh rồi?" Mạnh Lan nhìn thấy Lục Phong Châu tỉnh lại, lập tức ngừng uống với Lôi Cương Quyết, hơi hơi nghiêng người về phía trước, cố ý đến gần cậu.

Lục Phong Châu ngồi dậy, không để ý tới Mạnh Lan, đá vào Lưu Môn Đình, "Đây là mùi gì, khó ngửi thế."

Lưu Môn Đình nhíu mày ngửi, "Lắc đầu, không có mùi gì mà."

Lục Phong Châu khịt mũi, "Ngửi kỹ đi."

Lưu Môn Đình thật sự ngửi thử, cuối cùng nói: "Đây, đây là mùi nước hoa, mùi nước hoa trên người Mạnh Lan."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!