Edited by Bà Còm in Wattpad
Mấy ngày nay Tiết Thần cũng chưa gặp Tiết Tú, đôi khi đi Đông phủ chỉ thấy Hàn Ngọc. Nghe Hàn Ngọc kể, Tú tỷ nhi gần đây cứ ở nhà đọc sách, đọc ngày đọc đêm không ngủ, đôi khi còn đến gặp tiên sinh ở Đông phủ để thỉnh giáo, làm cho Đại phu nhân Tây phủ không thể hiểu được, không biết nên làm thế nào cho đúng.
Cũng chỉ có Tiết Thần hơi chút minh bạch suy nghĩ của Tiết Tú
-- Nguyên Khanh hiện tại đã là Tiến sĩ, mùa thu năm nay sẽ tham gia thi Đình, từ trước công khóa của Tiết Tú tuy rằng không tệ lắm, nhưng nếu muốn đuổi kịp trình độ của Nguyên Khanh thì thật sự phải khổ công một phen.
Cuối tháng, các điền trang và cửa hàng đều theo lệ đưa sổ sách tới. Dựa vào kỹ năng tính toán của đời trước, Tiết Thần thống kê vài lần là ra tới kết quả, quyết định bắt đầu thay đổi quy hoạch của các cửa hàng trong tay.
Cửa hàng Lư thị lưu lại phân bố ở khắp phố lớn ngõ nhỏ của kinh thành, thực hiển nhiên đây cũng không phải là sản nghiệp của tổ tiên Lư gia để lại, cửa hàng phân bố không phải thành từng nhóm. Có lẽ là lúc trước vì thấy Lư thị phải gả tới kinh thành nên lúc đó mới mua, vì thế cửa hàng phân bố có chút rải rác. Phần lớn các cửa hàng tập trung ở Đại Hưng và Uyển Bình tương đối làm nên trò trống, còn các cửa hàng ở vùng khác Tiết Thần tạm thời còn không có năng lực đi quản, rốt cuộc nàng cũng mới mười hai tuổi, Tiết gia sẽ không cho phép nàng thật sự xuất đầu lộ diện. Tiết Thần có ý định muốn đi Đại Hưng gặp người Lư gia một lần, nghe nói ngoại tổ và ngoại tổ mẫu đã qua đời, nhưng nàng còn có cữu cữu cùng cữu mẫu ở Đại Hưng. Cữu cữu tiếp quản Lư gia, nếu chuyện trong thương nghiệp có thể được Lư gia trợ giúp, vậy thì trong một số phương diện Tiết Thần thật sự có thể đỡ tốn tâm tư. Chỉ tiếc hiện giờ nàng đang có hiếu trong người, phải chịu tang ba năm xong mới có thể đi xa.
Cho nên Tiết Thần cũng không sốt ruột, hiện tại chỉ nghĩ đem tất cả cửa hàng trong kinh thành quản lý cho tốt, còn những nơi khác thì dựa theo trình tự Lư thị lưu lại, cứ mỗi nửa năm sẽ nộp lên sổ sách để nàng thẩm tra đối chiếu trương mục, nếu có vấn đề thì lại đơn độc triệu kiến các quản sự.
Lần này, nàng kêu mười hai chưởng quầy của các cửa hàng trong kinh thành cùng vào phủ báo cáo. Trong số mười hai cửa hàng này, có bảy cửa hàng bán thư họa, Tiết Thần chỉ tính lưu lại một cửa hàng, đem toàn bộ cửa hàng còn lại chỉ kinh doanh một thứ. Vấn đề này đưa ra bị các chưởng quầy kháng nghị mãnh liệt, nhưng khi Tiết Thần đem trương mục tiền lời của hai tửu lầu và khách điếm ra so sánh với cửa hàng thi họa, các chưởng quầy đó liền không còn gì để nói.
Đời trước Tiết Thần gặp may thành công trong vụ buôn bán lương thực mới xem như có chút tiền vốn để kinh doanh. Một đời này trên tay nàng nắm giữ tiền vốn sung túc, chưa nói tới cửa hàng và ruộng đất, chỉ tính ngân phiếu thì Tiết Thần cũng đã có mười mấy vạn lượng, bởi vậy tài chính coi như thập phần đầy đủ. Hơn nữa kế hoạch nàng định ra cũng thập phần tường tận, khiến cho những lão chưởng quầy có kinh nghiệm thương trường cũng không thể bắt bẻ điều gì.
Trong phương diện lãnh đạo này, Tiết Thần có gần hai mươi năm kinh nghiệm, tùy thời có thể từ một sự kiện khởi điểm mà dẫn đến tác dụng lớn. Các lão chưởng quầy mới đầu còn đối với nàng có chút hoài nghi, thẳng đến khi nghe được những quy hoạch và triển vọng liền đủ để ngăn chặn miệng của mọi người.
Cho nên, kế hoạch lập ra cho các cửa hàng cũng đã có rồi, tài chính cũng dư dả, mọi người chỉ cần phân công hợp tác, đem công việc của mình phụ trách làm cho tốt vậy là xong rồi.
Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủn, mùa hè vừa mới qua thì các cửa hàng Lư thị lưu lại trong kinh thành đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Trong số bảy gian hàng thi họa, chỉ có một gian chính ở phường Cây Hòe là được giữ lại, Tiết Thần vung tay mua tất cả cửa hàng đồ cổ bên trái bên phải để sát nhập với các cửa hàng thi họa, quy mô trở nên lớn gấp ba lần.
Còn các cửa hàng khác, Tiết Thần cũng từng bước xuống tay khuếch trương, bao gồm hai cửa hàng son phấn, một tửu lầu, hai cửa hàng trang phục, và một cửa hàng trang sức.
Phấn son, xiêm y, trang sức, là ba loại cửa hàng đời trước Tiết Thần quen thuộc nhất. Hơn nữa, cửa hàng son phấn cùng trang phục trang sức ở bất kỳ thời đại nào cũng là sản nghiệp không bao giờ quá hạn, nữ nhân theo đuổi cái đẹp thì luôn luôn tân cổ bất biến.
*Đăng tại Wattpad*
Tiết Uyển đang ở Hải đường uyển phát tiết. Nguyên nhân là lúc nãy nàng ta sai Oanh ca đến phòng thu chi lấy cho nàng ta một trăm lượng bạc, nhưng phòng thu chi nói thế nào cũng không chịu, bảo rằng nhất định phải được lệnh của Đại tiểu thư mới có thể lấy tiền. Tiết Uyển liền không cao hứng hét lớn: "Dựa vào cái gì phải cần mệnh lệnh của nàng ta thì phòng thu chi mới có thể ra tiền?
Nàng ta là tiểu thư, ta cũng là tiểu thư; lời nói của nàng liền phải chấp hành, còn ta nói thì cái gì cũng không được sao?"
Từ lần trước Tiết Uyển ra tay trừng trị nha hoàn Bách Thúy lập uy, nha hoàn của Hải đường uyển đã nghe lời hơn. Nhưng hiện giờ tất cả nha hoàn trong viện đều có cùng nét mặt, vô luận Tiết Uyển nói gì bọn họ đều làm như không nghe thấy, sẽ không lại ngốc giống như Bách Thúy lần trước vội vàng muốn ở trước mặt Nhị tiểu thư muốn lấy điểm để rồi chọc ra họa lớn vào thân.
Nhị tiểu thư tính tình không tốt còn chưa tính, mấu chốt là thủ đoạn trừng trị người thật sự quá ác độc, Bách Thúy bị quỳ hơn nửa này trên thảm châu dẫm chân, toàn bộ xương đầu gối bị phế đi phân nửa, hiện giờ còn mang thương tích nằm ở trên giường, sau này có thể đứng lên đi lại hay không đều là vấn đề.
Cho nên, nha hoàn của Hải đường uyển đâu ai dám tiến lên tìm đen đủi đưa chủ ý gì cho Nhị tiểu thư. Hơn nữa, hiện giờ người mà Nhị tiểu thư đang mắng chính là Đại tiểu thư nắm quyền quản gia, càng không có ai dại gì hừ ra một tiếng.
Oanh Ca cũng đứng một bên cúi đầu không nói lời nào, Tiết Uyển vốn dĩ muốn tìm người trút giận, nhưng người trong phòng tất cả đều trầm lặng như đã chết rồi, không ai phản ứng nàng ta nói gì. Tiết Uyển đập bàn một cái giận dữ hỏi: "Như thế nào, tất cả đều chết rồi sao? Ta nói chuyện các ngươi không nghe thấy à?"
Oanh Ca ở ngay trước mắt vội vàng quỳ xuống nói: "Nô tỳ nghe được, chỉ là không biết tiểu thư muốn phân phó chuyện gì."
Tiết Uyển tiến lên tát cho Oanh Ca một cái, hét:
"Chính vì ngươi làm việc bất lực, ta kêu ngươi đi lấy tiền, tại sao ngươi lấy không được? Chuyện này nếu để Khâm Phượng hoặc Chẩm Uyên đi làm, Đại tiểu thư muốn một trăm lượng thì bọn họ có thể lấy về hai trăm lượng! Chỉ có ngươi là vô dụng!"
Oanh Ca thật ủy khuất, che lại cái má nóng rát phân trần: "Nhị tiểu thư, nô tỳ đã truyền lệnh của ngài cho phòng thu chi, nhưng nếu phòng thu chi không chịu nghe thì nô tỳ cũng đâu còn cách nào? Nhị tiểu thư tát nô tỳ thật sự không có lý do."
Từ sau khi Bách Thúy bị thương, mọi chuyện của Hải đường uyển đều do một mình Oanh Ca gánh vác, đã sớm cảm thấy rất ủy khuất. Hôm nay Nhị tiểu thư sai nàng là nô tỳ "thấp cổ bé miệng" đi phòng thu chi đòi một trăm lượng bạc, nàng có bản lĩnh lớn lao gì mà có thể lấy tiền về? Phòng thu chi có phát bạc hay không, chẳng lẽ phải xem mặt mũi một nha hoàn như nàng?
Cho dù kêu Khâm Phượng hoặc Chẩm Uyên đi lấy bạc cho Nhị tiểu thư cũng chưa chắc có thể đem về.
Tiết Uyển đang nổi nóng, thấy Oanh Ca còn dám tranh luận, nâng chân lên đá vào mặt Oanh Ca. Oanh Ca đau đớn bụm mặt lăn một vòng trên mặt đất, rốt cuộc nhịn không được quỳ gối khóc lớn lên.
Tiết Uyển thấy Oanh Ca như vậy sợ người ngoài viện nghe thấy, liền đi qua đi lại nhéo tay nàng ta mắng: "Ngươi gào cái gì mà gào? Sợ người khác không biết ta đang giáo huấn ngươi sao? Ngươi là cái thá gì, cho dù người khác đã biết thì thế nào? Chẳng lẽ còn bởi vì một nô tỳ hạ tiện như ngươi mà tới trách cứ ta à?"
Oanh Ca khóc lợi hại hơn. Tiết Uyển thở dốc, dứt khoát kéo cây trâm từ trên đầu xuống, hung hăng đâm vào lưng Oanh Ca, vừa đâm vừa mắng: "Ta bảo ngươi không nghe lời, ta bảo ngươi không nghe lời, không nghe lời này!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!