Edited by Bà Còm in Wattpad
Phạm Văn Siêu đi vào Trúc uyển, chạm mặt với Triệu Lâm Thụy trong bộ phận tình báo, lên tiếng hỏi: "Nè, có chuyện gì thế, sao Đại nhân lại kêu ngươi tới?"
Phạm Văn Siêu là người lãnh đạo trực tiếp của Triệu Lâm Thụy, thủ trưởng hỏi chuyện Triệu Lâm Thụy không có đạo lý gì mà không đáp lời: "Đại nhân sai thuộc hạ đi điều tra, thuộc hạ tra xong rồi nên đến phục mệnh."
"Điều tra? Chuyện gì? Sao ta lại không biết?" Hắn là người đứng đầu bộ phận tình báo, Lâu lão đại muốn biết tin tình báo lại không tìm hắn, cố tình vượt rào tìm Triệu Lâm Thụy, chuyện này Phạm Văn Siêu phải hỏi thật kỹ càng.
Triệu Lâm Thụy cũng không giấu giếm, liền đem vụ Lâu Khánh Vân sai hắn điều tra từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều báo cáo cho Phạm Văn Siêu. Phạm Văn Siêu nghe được trong lòng cực kỳ buồn bực.
Vào phòng liền thấy Lâu Khánh Vân đi ra từ sau kệ sách, trong tay cầm một quyển hồ sơ, trên người mặc quan phục Đại Lý Tự Thiếu Khanh, quan bào màu đen bạc khoác lên người hắn hoàn toàn đánh mất dụng ý điệu thấp của quan bào. Vô luận là từ khí độ hay dung nhan, Lâu Khánh Vân thật sự có thể xưng là thượng phẩm trong số thượng phẩm, có một loại tuấn mỹ không thể bắt bẻ.
Cố gắng nuốt xuống sự hâm mộ và ghen ghét đối với dung mạo và dáng người của Lâu Khánh Vân, Phạm Văn Siêu đi vào tự châm cho mình một chén trà rồi mới hỏi: "Ta nghe nói đệ không có việc gì quan trọng lại kêu Triệu Lâm Thụy đi tra Tiết tiểu thư làm gì? Không phải là nhìn trúng người ta rồi chứ? Cô nương kia chỉ vừa mới lớn mà thôi. Đệ muốn nữ nhân thì cứ nói với mẫu thân của đệ một tiếng, vậy là Thương Lan uyển sẽ được nhét đầy ngay lập tức, đệ tin hay không?"
Thương Lan uyển là viện của Lâu Khánh Vân ở Vệ Quốc Công phủ, chính là thấy phiền vì nghe nương của hắn
-- Trưởng công chúa Tuy Dương
-- mỗi ngày nhắc mãi chuyện thành thân cho nên Lâu Khánh Vân mới từ trong phủ dọn ra, đến trụ tại Trúc uyển ở hậu đường của Đại Lý Tự.
Lâu Khánh Vân giương mắt nhìn Phạm Văn Siêu một cái, Phạm Văn Siêu cảm thấy cảnh trí chung quanh đều thất sắc vì tia nhìn này, chỉ nghe Lâu Khánh Vân nói: "Cô nương này rất thú vị, đệ tra một chút thì có sao đâu chứ?" Ngay cả thanh âm cũng dễ nghe như vậy, Phạm Văn Siêu bi phẫn cảm thấy tâm hồn bé nhỏ yếu ớt của mình lại chịu trăm nghìn thương tổn.
Nghe xong Lâu Khánh Vân trả lời, hắn càng muốn trợn trắng mắt, người ta thú vị thì ngươi đi tra xét người ta à? Đây là lý lẽ gì thế?
"Vậy đệ đã tra được gì?" Phạm Văn Siêu không quên tối hôm đó bọn họ đi đụt mưa, vị này hứng thú bừng bừng làm thân với trang đầu nhà người ta, khoe rằng có quen thuộc với Tiết Đại tiểu thư, là biểu ca của người ta. Nhưng vị biểu ca này... tiểu thư người ta căn bản không thèm để ý đến, đừng nói là ra gặp, ngay cả muốn tá túc một đêm cũng không được mời, làm hại bọn họ phải mạo hiểm giục ngựa trở về thành trong đêm dông tố.
Lâu Khánh Vân khép lại hồ sơ, môi hơi nhếch lên thành một độ cong đặc biệt đẹp mắt, thanh âm mềm nhẹ như lông chim truyền ra: "Có tra được một chút... Rất thú vị."
Một tiểu nha đầu có đầu óc, có thủ đoạn, có can đảm, thật sự không thể thú vị hơn. Khi còn nhỏ mà đã hung hãn như vậy, nếu lớn lên còn lợi hại đến độ nào?
Phạm Văn Siêu hận không thể nhào tới cắn cho tên kia một miếng, trừng mắt một cái rồi chuyển đề tài: "Nguyên Khanh đã đặt một bàn ở Phù dung viên, hẹn chúng ta tụ hội. Ta nhớ hôm đó không phải đệ cũng nghỉ tắm gội đó sao? Chúng ta cũng đã thật lâu không gặp mặt nên ta làm chủ đáp ứng hắn rồi."
Lâu Khánh Vân giương mắt nhìn Phạm Văn Siêu nhưng không cự tuyệt: "Được mà. Qua hết dịp này là hắn phải thi Đình, đến lúc đó thành Trạng Nguyên thì chúng ta có muốn hẹn gặp hắn cũng khó khăn."
Phạm Văn Siêu hứng thú bừng bừng: "Nói đúng, kỳ này phải "dần" cho hắn một trận. Tiểu tử này tinh quái như tặc. Lần trước cùng hắn đi nghe xướng khúc, hắn muốn thưởng cho ca kỹ kia nhưng lại không bỏ tiền, rốt cuộc lại là ta trả. Kỳ này bất cứ giá nào cũng phải "xin hắn chút huyết", tuyệt đối không thể để hắn chiếm tiện nghi."
Nói xong Phạm Văn Siêu liền tới ngồi sau án thư của mình, tính toán xem ngày ấy phải làm thế nào để cho Nguyên Khanh đi vào khuôn khổ.
*Đăng tại Wattpad*
Tháng sáu, Phù dung viên thật giống như chốn tiên cảnh, những bông hoa muôn hồng nghìn tía nở rộ cực kỳ diễm lệ, đua nhau tỏa hương trước khi hết hè, các loại kỳ hoa dị thảo tranh giành khoe sắc khiến người xem hoa cả mắt.
Sáng sớm Tiết Thần đã bị Hàn Ngọc kéo ra cửa. Hôm nay Hàn Ngọc mặc bộ váy áo Giao Lĩnh màu vàng nhạt, tóc búi hai bên hình thỏi bạc, trên búi tóc cắm ba phiến bạc nho nhỏ hình quạt, khi bước đi, phiến bạc lắc qua lắc lại giống như cánh bướm đang đậu trên đầu, nhìn thật linh động.
Tiết Thần mặc bộ xiêm y trắng trơn thuần khiết. Vốn dĩ nàng còn giữ hiếu không nên đi tới chỗ náo nhiệt, nhưng Tiết Tú thành khẩn mời như vậy, nếu không đi thì thật sự quá không nghĩa khí, đành phải trước đó đi đến Đông phủ xin phép lão phu nhân Ninh thị. Lão phu nhân thật ra lại rất cởi mở, không những không ngăn cản, ngược lại còn cổ vũ Tiết Thần ra cửa nhiều hơn.
Được trưởng bối cho phép, Tiết Thần cũng chỉ dám mặc một thân trắng bạch, búi tóc xoắn ốc đơn giản không cài bất luận trâm thoa gì, chỉ dùng hoa nhài xâu thành một chuỗi vòng quanh búi tóc, trên người cũng không đeo bất cứ trang sức gì, làm người vừa thấy liền biết cô nương này đang giữ hiếu. Đến đó chỉ cần tránh đi chỗ đông người thì chắc cũng không xem như phá lệ.
Hai cô nương ngồi cùng một chiếc xe ngựa, không mang theo nha hoàn, chỉ có bảy tám hộ vệ đi theo sau, cũng coi như an toàn.
Xe ngựa đi trên con đường chính của kinh thành rồi quẹo vào một khu đất trống thật lớn. Khu đất trống hôm nay đậu đầy xe ngựa của các phủ. Đây là ngày Phù dung viên mở cửa mỗi tháng một lần nên rất náo nhiệt, các tiểu thư từ trên xe ngựa bước xuống, gặp người quen liền tụ thành một nhóm, hoặc chào hỏi hoặc sóng vai đi cùng. Còn có một số cũng giống như Tiết Thần, hẹn nhau gặp mặt.
Hôm nay Tiết Tú mặc bộ xiêm y lụa mỏng màu hồng phấn, trên vai choàng áo khoác bằng lụa tơ tằm lưu quang quý báu, cổ đeo chuỗi trân châu hạt lớn bằng móng tay cái, chải tóc kiểu phi thiên kế nhìn rất thục nữ tú lệ, điểm xuyết bằng một vòng hoa ngọc bích nạm vàng, nhìn vừa quý khí vừa thanh nhã. So sánh với cách trang điểm như thiếu nữ của Tiết Thần và Hàn Ngọc, Tiết Tú thật đúng là dụng tâm khổ công chưng diện, không khỏi làm tăng thêm khí chất thiếu nữ của nàng ta, lại thêm dáng người uyển chuyển, vừa đoan trang lại vừa kiêu sa.
Hàn Ngọc vừa xuống xe liền thấy Tiết Tú, sau đó xoi mói ngắm nghía nàng ta một phen. Tiết Tú định giơ tay muốn đánh, lại bị Hàn Ngọc nhắc nhở phải "Thục nữ" liền dừng ngay lại, sửa thành dùng mắt trừng Hàn Ngọc.
Ba người tay khoác tay cùng nhau đi vào vườn.
Sau khi đi dạo một vòng nhỏ, Tiết Tú liền lôi kéo Hàn Ngọc và Tiết Thần đi đến cửa nhỏ bên cạnh. Hàn Ngọc hỏi: "Chúng ta đi chỗ nào thế? Vườn hoa ở đầu kia mà, từ nơi này đi đến phía trước một lát thì chính là tửu lầu Cảnh Thúy viên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!