Có cái thang ta đưa ra, hoàng thượng thuận thế mà xuống.
"Các ngươi đã dập đầu trước thiên địa, thì đã là phu thê, Linh Đang dù chưa có sắc phong, cũng đã là nửa thân phận quan viên.
Trước ngự tiền cáo trạng, vừa trung vừa dũng, đâu có tội xâm phạm?"
"Chọn ngày lành tháng tốt, trẫm đích thân chứng hôn cho các ngươi.
Ha ha ha ha!"
Hoàng thượng cười ngượng ngập, cố gắng diễn vai một người ban hôn.
Bất chấp hoàn cảnh, ngài viết xuống thánh chỉ ban hôn ngay tại chỗ.
Ta nói thật hay giả trong lòng ngài hiểu rõ.
Thánh chỉ ban ra, giả cũng thành thật.
Ta chính thức trở thành cáo mệnh phu nhân được hoàng thượng sắc phong, không ai còn dám lấy chuyện xâm phạm ngự giá làm đề tài nữa.
Thoát c.h.ế. t trong gang tấc, ta không che giấu gì nữa, lập tức dập đầu tạ ơn, nhanh chóng đổi cách xưng hô.
"Hoàng thượng thánh minh! Thần phụ cùng phu quân tại đây, thay mặt mẹ chồng tạ tội."
Có chuyện gì thì giải quyết hết trong hôm nay đi, đến nơi này một lần mà mất nửa cái mạng, lần sau ta không bao giờ muốn đến nữa.
Hoàng thượng vừa diễn vai phê duyệt, nghe ta nói vậy thì ngạc nhiên vô cùng.
Có lẽ ngài cũng không ngờ ta sẽ lập tức đòi thực hiện lời hứa khi xưa của ngài với Việt Đạc.
Nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, rất hợp tác hỏi.
"Tiên phu nhân đã nuôi dưỡng Việt khanh thành trụ cột quốc gia, có tội gì?"
Việt Đạc trước mặt văn võ bá quan, kể lại việc phu nhân họ Văn ngày xưa nữ cải nam trang, vì dân thanh lọc triều đình, và chuyện vị nữ anh hùng này đã làm sao mà bị hạ gục bởi những tin đồn vô căn cứ.
Hoàng thượng không để Ngự sử kịp chen lời, lập tức khen ngợi, tạo ra làn sóng dư luận đầu tiên.
"Hay lắm! Trước đây chỉ có chuyện Mộc Lan tòng quân, chỉ là truyện kể, không ngờ nữ anh hùng thực sự lại gần trẫm đến vậy.
Việt ái khanh, ngươi nối tiếp ý chí của mẫu thân, chẳng phải cũng là một gia thoại sao?"
Chúng ta đều hồi hộp, sợ Hứa ngự sử sẽ nhảy ra làm khó dễ.
Thật sự là ông ta không làm ai thất vọng, vẫn đứng ra.
Chỉ là không ngờ, ông ta không tố cáo, mà chủ động xin truy phong cho Văn phu nhân.
Mọi người thấy hoàng thượng không truy cứu vấn đề, ngay cả những người thường đối đầu cũng không thấy vấn đề, truy phong cho người đã mất cũng không ảnh hưởng gì đến họ, nên cùng đồng tình.
Trong khoảnh khắc đó, ta như cảm thấy mình đã bị đánh cho ngớ ngẩn, hiện tại tất cả như đang mơ vậy.
Chẳng lẽ vị ngự sử này luôn là người nằm vùng của hoàng thượng?
Chẳng lẽ những lần tuân thủ quy tắc trước đây, cố tình nhằm vào Việt Đạc, thậm chí vừa rồi tố cáo ta xâm phạm ngự giá, chỉ để che mắt?
Rõ ràng không phải, vì hoàng thượng lúc này cũng bối rối.
"Hứa ái khanh thực sự nghĩ vậy sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!