Trước khi nhắm mắt lại, ta thấy vẻ mặt hoàng thượng còn hoảng hốt hơn cả ta.
"Xong rồi, xong rồi! Mới hứa với hắn có một việc mà còn chưa làm được. Người bị thương thành như vậy, không phải sẽ bị hắn cằn nhằn cả đời sao?"
Không biết bao lâu sau, vết thương trên người ta đã được ngự y xử lý, cầm m.á. u tạm thời, vừa tỉnh lại đã bị đưa lên thiên điện.
Thuần Quốc công một mực khẳng định là dân đen bị người xúi giục cố tình vu cáo, không chịu nhận tội.
Ta quỳ trước long nhan, cũng không chịu thua kém chút nào.
"Dân nữ tố cáo, nhân chứng vật chứng đều đủ.
Thuần Quốc công nói ta cố ý hãm hại, có chứng cứ không?
Nếu chỉ cần kêu oan là có thể thoát tội, vậy cần gì công lý nữa?"
Thuần Quốc công thản nhiên nói.
"Ngươi đã tự xưng là dân nữ, thì nên biết rằng lấy thân phận dân kiện quan là đại tội.
Nếu hôm nay bệ hạ nghe lời ngươi tố cáo, chẳng phải sau này ai cũng có thể phạm thượng cản ngự giá, tùy tiện vu khống triều thần sao?
Trừ phi lăn qua giường đinh, đi qua lửa đỏ, nếu lúc đó vẫn không đổi lời khai, thì vụ án này mới có thể xét xử."
Ta vừa bị thương, nếu thực sự chịu những hình phạt này, chắc chắn sẽ chết, còn nói gì đến đổi lời khai? Nguyên cáo c.h.ế. t rồi, còn xét xử gì nữa?
Muốn nói luật với ta, thật sự nghĩ rằng ta học luật bấy lâu là vô ích sao?
"Dân nữ không phải vì vụ án riêng mà tố cáo, có bút tích của quan triều đình ở đây, không phải là dân kiện quan.
Theo luật pháp triều đình ta, thay người cung cấp chứng cứ, nếu chứng cứ được xác thực, có thể được ân xá, không tính là tội."
Ta nghĩ Thuần Quốc công chắc chắn chưa đọc luật, nếu không sẽ không phạm lỗi như vậy, giờ tức đến mức râu tóc dựng đứng.
"Dù là vậy, ngươi vẫn phạm tội chết, không có điều ân xá nào, đúng không?"
Mất m.á. u quá nhiều, ta không thể quỳ nổi nữa, đành nửa ngồi dưới đất, bộ dạng như đồ bỏ đi.
"Đúng là không có, nhưng đó là hai chuyện khác nhau.
Đợi đến khi bệ hạ điều tra rõ sự thật, lúc đó ngài vào đại lao, ta sống hay chết, ngài cũng không cần quan tâm nữa."
Thuần Quốc công quỳ xuống đất dập đầu lia lịa.
"Bệ hạ, Việt Đạc đã chết, lấy đâu ra bút tích của hắn?
Lời nói của một dân đen không thể tin hết được."
Hoàng thượng cười lạnh.
"Trẫm chưa nghe tin Việt khanh chết, nhưng Quốc công lại nói chắc chắn như vậy, tin này từ đâu mà có?"
Hắn là kẻ ra tay, đương nhiên trong lòng biết rõ.
Ta tranh thủ bổ sung.
"Phủ Thuần Quốc công để che giấu tội chứng, không tiếc ám sát mệnh quan triều đình.
Nếu không phải còn có nhân chứng sống sót, những chứng cứ này có lẽ sẽ mãi mãi không thể trình diện lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!