-.........
Thiên Tỉ bê khay đồ ăn đi trên hành lang. Cậu bé dừng lại trước khu vệ sinh...... Tỉ để vòi nước xối từ trên cao xuống, cho trôi hết những j dở bẩn. Dù sao cũng đã ướt rồi, mấy tiếng sau lại khô thôi.!
........
- Chị Như. E thấy ko ổn chút nào.
- Ăn ko ăn đi. Mày nhìn nhèo cái j thế?
- CHị Như. E nói thật đấy. Nhỡ cậu 2 nổi điên lên.....
- Thì nó chết chớ sao.
- Tao đang nói với chị Như, chúng mày lắm mồm quá. Nó chết thì tốt, nhỡ cậu 2 trách tội cả đám thì biết làm sao?
- Mày ko rõ tính cậu 2 sao. Có bao h chỉ mặt ai kể tội bao h. Thấy khó chịu với ai thì "nốc ao" lun kẻ đó.
- NÓi vậy nghĩa là, lần này thằng bé đó chết chắc hả?!
- Cậu 3 về thì ăn nói thế nào?
- Trời ơi! Có chị Như rồi, lo j!...
Kiều Như bỏ đôi đũa xuống, khoan thai lấy giấy lau miệng.
- Mấy đứa ăn hết đấy. Ko hêt thì đổ đi, đừng để lại 1 hạt cơm nào..... Chị cũng rất muốn biết nó có nguyên vẹn trở về ko? Nếu ko thì ít ra nó cũng đã làm cậu 2 bực mình. Lần trước có cậu 3 nói đỡ, lần này có tiên giáng trần cũng ko cứu dk nó.
Như vừa dứt lời, cánh cửa phòng bếp kẹt mở.... Thiên Tỉ bk vào. Ng vẫn ướt rượt và hoàn toàn nguyên vẹn. Cậu bé nhìn đám giúp việc đang ăn, toan đi ra thì bị giọng nói của cô quản gia chặn chân.
- Mày may mắn thật nhỉ? ..... Nhưng ko thể may mắn mãi dk đâu..... À, nếu ko thể đấu tiếp với tao, mày có thể quỳ xuống van xin, và hứa ko bao h quyễn rũ cậu 3 nữa. Có lẽ chị đây rủ lòng thương thì sẽ chấp nhận đấy.
Kiều Như chưa nói hết câu, bàn chân Thiên Tỉ đã bk tiếp. Cô ta hất văng cốc nước xuống đất, mặt tím tái.
- Mày muốn chiến đến cùng hả? Dk thôi.... tao ko tin mày đủ sức chịu đựng đâu................
Tuấn Khải mở laptop, vẫn công việc hằng ngày. Cậu đảo mắt, kiểm tra 1 lượt rồi vẫn để máy chạy, đứng dậy. Đi qua bàn kính, Khải dừng chân, đưa tay lên khay đồ ăn như 1 thói quen, cầm cốc sữa đầy lên uống 1 hơi, bỏ xuống và bk tiếp. Tuấn Khải thường ko quan tâm lắm đến số thức ăn nhét dk vào miệng trong 1 ngày. Lúc nào, trong tầm kiểm soát, đôi mắt nhận dạng dk thức ăn trên bàn thì đưa tay lấy qua loa cho xong việc.
Cậu trở lại hoạt động ưa thích, ngồi trên thành cửa sổ, nghe mp3, để thời gian trôi đi..... trôi mãi.......
2h sau...... Thiên Tỉ trở lại phòng 102,. Quần áo, đầu tóc đã khô hơn, thay vào đó, mồ hôi lại bắt đầu lấm tấm vì vừa dọn dẹp xong đống bát đũa cho " các chị" ngủ trưa ngon lành. Bụng cậu bé đánh trống liên hồi. Tối qua ăn dk miếng bánh, sáng nay ko ăn, trưa cũng ko dk ăn, toàn thân như muốn dã dời. Cậu bé bk vào phòng, vẫn là căn phòng tối om với chỉ 1 thứ ánh sáng từ màn hình laptop.
Thiên Tỉ lại bàn kính định bê khay đồ ăn lên..... Cả khay chỉ có mỗi cốc sữa sắp cạn, thức ăn còn nguyên.... Chẹp chẹp miệng..... và 1 phút suy nghĩ, cậu bé ngồi luôn xuống ghế... Chậm rãi lấy từng miếng bánh ăn, cho luôn miếng bittet và mấy lát khoai tây vào miệng. Ăn chậm nhưng rất ngon lành, khỏi cần dao nĩa j luôn. Thiên Tỉ qua miệng, với tay lấy cốc sữa ai đó đã uống hơn 1 nửa. Ko cần biết đồ ăn đồ uống của ai, ko cần biết con ng đáng sợ
- chủ nhân của căn phòng này ở đâu, cậu bé chỉ thấy việc trước mắt là bụng đói và cổ đang khát khô thôi. Thiên Tỉ uống cho cạn luôn cốc sữa rồi bỏ xuống, thở 1 hơi dài, thấy ng khỏe lên hẳn......
Tuấn Khải đang ngồi trên thanh cửa sổ.... mắt nhắm lại.... chợt hơi nhíu mày.... từ từ mở mắt, con ngươi đưa chầm chậm về phía giữa căn phòng, nơi 1 cậu bé đang ngồi ở chiếc bàn kính, vô tư ăn hết khay đồ ăn và coi vẻ vô cùng thoải mái khi đã ăn xong! Ánh mắt Tuấn Khải ko chút thay đổi..... nhưng nó như dán vào cậu bé ấy cái nhìn thật
- lạnh!!...............
- Cút ra ngoài! Mày ngủ trong này để mùi nồng nặc lên ak?
Cô giúp việc xô Thiên Tỉ ra ngoài, khóa trái cửa lại. Tỉ lồm cồm bò dậy, toàn thân chợt run lên nhè nhẹ
- cậu bé lạnh! Tỉ lại khổ sở lết ra ngoài ban công. và lần này, đương nhiên ko còn ai bế cậu bé vào phòng mình nữa!!!
Mặt trời hửng đỏ ở đằng đông. Nắng tràn xuống ko gian vô tận, chảy dài trên thành ban công. Thiên Tỉ ngẩng đầu, nheo mắt tỉnh dậy. Đêm hôm qua cậu bé đã ngồi co ro và ngủ ngoài này. Mắt cậu bé nhìn lên phía mặt trời mọc, cái nhìn có chút j mang ơn..... Người Thiên Tỉ lạnh toát, những ngón tay vẫn khẽ run lên...... Nếu ở trong khu biệt thự mà ko ngủ trong phòng có điều hòa, có lẽ cậu bé ko
-thể
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!