-Cậu chủ nên nằm xuống nghỉ.
- Không sao.
Tay quản lí chọc mũi kim chuyền vào tay Khải, dán băng dính cố định lại. Rồi hắn chỉnh lại tốc độ của dịch chuyền
- May mà vẫn còn túi máu nhóm AB. Cậu chủ nên ăn nhiều để sớm hồi phục, nếu không em sẽ chuyền nước dinh dưỡng.
Tay quản lí bước tới bàn kính và trở lại giường Khải với khay đồ ăn nhẹ, nơi Khải đang ngồi dựa vào thành đầu giường.
- Ông chủ sẽ không để chuyện này qua dễ dàng đâu. Nếu cậu và ông chủ tiếp tục xung đột thì không biết sẽ xảy ra những chuyện gì. Nhưng hai tháng cuối năm này, có lẽ ông chủ rất bận. Lô phản ứng hạt nhân sẽ xuất xưởng vào giữa tháng 12, mà em nghe nói CIA đã đánh hơi tháy gì đó nên đang hoạt động tăng tốc.
Tay quản lí ngừng lại khi nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm sáng đèn.
- Nói cậu ta đưa áo cho cậu chủ mà cậu ta lại mang vào phòng tắm làm gì không biết.
- Thế này dễ chịu hơn.
- Khải sờ nhẹ lên vết băng ở vai.
- Quả thực em không ưa nổi cậu ta, dù đẹp thế nào thì với kiểu không coi lời người khác ra gì và không khi nào biết cảm ơn người giúp mình thì em vẫn khó chịu vô cùng... Còn nữa, cậu ta... còn không xác định được người đã chết hay còn sống sao?
Tim Khải hơi sững lại khi nghe quản lí nói vậy, cậu ngả đầu vào thành giường.
- Bị ảo giác!
- Thật điên rồ! Cậu ta nghĩ cậu là cậu Vương Nguyên? Sao cậu chủ chịu được điều đó? Hi sinh bản thân để bảo vệ cậu ta, rốt cuộc cậu ta gọi tên cậu bằng tên kẻ khác?
- Thôi đi... ta không muốn nói gì thêm lúc này...
- Cậu chủ!
Cạch! Tay quản lí quay lại nhìn, Tỉ đang mở cửa phòng tắm bước ra... Cậu đi hơi lảo đảo.... cậu mặc mỗi chiếc sơ
-mi của Khải vì bộ đồ đã dính máu.
- Ngươi mang đồ của cậu ấy về đây!
- Nhưng... vâng!
Tay quản lí liếc Tỉ một cái không mấy thiện ý, rồi cũng bước khỏi phòng. Tỉ đang tiến lại phía Khải, trông mặt ỉu xìu...
Cậu đứng sát mép giường, đưa tay sờ lên bên vai bị thương của Khải,
- Đau lắm... phải không?
Một tay Khải đưa lên nắm lây tay Tỉ kéo xuống.
- Em ... có mệt không?
Tỉ khẽ gật đầu. Khải kéo cậu lên giường, đẩy khay đồ ăn lại trước mặt cậu.
Tỉ đưa tay lơ đễnh lấy một miếng sanwich phết kem lên, cắn một miếng, nhai chậm rãi. Bất giác, cậu nhìn lên Khải, cậu ấy đang chú mục vào cậu không chớp mắt... Cậu nâng miếng bánh lên trước Khải, ra chiều muốn Khải ăn cùng.
- Tôi không đói!
Nhưng Tỉ vẫn dí miếng bánh sát miệng Khải, lắc nhẹ đầu như phản đối...
Trên miệng Khải, lần đầu tiên! Là lần đầu tiên... thấy một... nụ cười rất nhẹ. Cậu hơi cúi xuống cắn một miếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!