Chương 47: Chap 51

... Ngày đầu người con trai ấy ở bên Khải trôi qua có vẻ dễ dàng, chỉ bởi trong đôi mắt cậu, Khải là Vương Nguyên. Mỗi lần Tỉ gọi cái tên đó cậu không biết đã khiến trái tim Khải nhói lên... Nhưng Khải sẽ chịu đựng, vì như thế làm Tỉ biết nghe lời hơn. Cậu chịu ăn nên có vẻ khỏe lên, nhưng Khải biết đó chỉ là tạm thời. Chờ cho Tỉ ngủ say, cậu nhân lúc tới phòng thí nghiệm. Khải vẫn tiếp tục với hướng điều chế thuốc kháng bệnh, Angtronskalista trong nọc rắn Runi.

Cậu thừa hiểu nọc rắn Runi độc tới độ nào. Ở một bán đảo xa đất liền, nơi Liên Bang bảo vệ rắn Runi, thi thoảng vài nhà thám hiểm tới, phần lớn đã chết vì bị rắn cắn. Chỉ một giọt nọc độc ngấm vào máu chảy đến tim, trong vài giây người bị cắn sẽ co thắt tim và đột tử. Một giọt nọc nguyên chất sẽ để lại trong tim lượng chất độc không nhỏ, đủ biết nọc rắn Runi nguy hiểm thế nào. Nhưng có một điều đặc biệt, ở những nơi có xác người bị rắn cắn phân hủy ra... cây cỏ mọc xanh tốt hơn nhiều so với những chỗ khác! Khải hiểu ý nghĩa của điều kì lạ này, nọc rắn để lại trong tim lượng chất độc quá đủ để giết người, nhưng lại làm máu người trở nên vô cùng dinh dưỡng và quý hiếm!

Đương nhiên, chẳng ai vì muốn máu mình thành "quý hiếm" mà muốn thử bị rắn Runi cắn cả...

Khải không ngồi miết trong phòng thí nghiệm vì sợ Tỉ dậy sẽ không thấy... Vương Nguyên đâu. Cậu về phòng khi trời mới hửng sáng.

Vào phòng, Tuấn Khải lại chiếc cửa sổ lấy mp3, thói quen nghe nhạc một mình thật khó bỏ. Khải chợt thấy một tờ giấy trên hành cửa sổ. Cầm lên, qua thứ ánh sáng nhạt từ laptop trên bàn, Khải đọc được vài chứ " Đơn xin li dị". Cửa phòng chợt mở, tay quản lí của cậu bước vào.

- Cô chủ vừa kéo vali đi rồi! Giờ cậu chủ chạy theo giữ lị có khi vẫn kịp đấy!

- Chỉ cần kí vào đây... sẽ li dị luôn được sao?

- Cậu chủ thật..... ông Hạ biết chuyện thì ông chủ sẽ lập tức biết thôi! Cậu nên chuẩn bị tâm lí đi.

Tay quản lí quay ra luôn, hẵn vẫn biết cậu chủ đã quyết định làm gì thì sẽ không thay đổi.

Khải vào phòng ngủ, khép cửa lại. Tỉ đã dậy.... Cậu đang đứng ở gần khoảng tường chính giữa phòng, mắt nhìn lên trên tường, nơi treo một tấm ảnh lớn, là ảnh cưới của Khải. Trong mắt Tỉ thì nó là tấm ảnh Vương Nguyên chụp chung với một cô gái khác. Cậu chăm chú nhìn, hơi chau mày, vẻ khó chịu, nhưng chưa có cách nào để gỡ nó xuống, nó lớn quá! Chợt,...

Một bàn tay đưa lên bịt lấy mắt Tỉ và kéo cậu áp sát vào người phía sau... Tỉ không chống cự.

- Em không thích?

Cậu khẽ gật đầu... Chờ không đến 1/4 phút, bàn tay che mắt Tỉ đã hạ xuống, cậu lại ngước lên nhìn... tấm ảnh lớn đã biến mất, chỉ để lại một vệt đen trên tường và ít tro vụn dưới sàn gỗ. Có gì đó giống lúc con Seiky chết?? Nhưng Tỉ chẳng muốn nghĩ ngợi gì cả........

Nửa đêm.

Dưới khung cửa sổ lớn, Khải vẫn ngồi và lướt tay trên bàn phím laptop. Công việc bảo mật an ninh đã làm cậu đủ đau đầu. Giờ chỉ nhìn vào màn hình bằng một bên mắt càng khiến Khải mỏi mệt. Nhưng con mắt còn lại vẫn phải cố căng ra làm việc, chốc chốc lại phải rời khỏi màn hình, nhắm nghiền lại cho đỡ mỏi.

Thời gian trước, khi quá căng thẳng vì muốn ngã gục, Khải đã từng định buông xuôi, vì cuộc sống này đối với cậu thực ra chẳng có ý nghĩa gì và nếu cậu từ bỏ sự sống ấy... Khải nghĩ sẽ được gặp lại mẹ. Nhưng bây giờ thì khác, cậu đã có lí do để phải sống. Là người con trai ấy!

Có tiến bước chân thật khẽ... Khải ngước lên, thấy trong bóng tối mập mờ bộ đồ ngủ trắng đang tiến lại... chầm chậm.

Tỉ ngồi xuống bên Khải, đôi mắt cụp xuống... cậu mệt mỏi nhưng không hiểu sao bỗng sợ cảm giác một mình.

- Vương Nguyên!

Khải đặt laptop sang bên, hơi quay người lại. Một bàn tay đưa lên vuốt nhẹ lọn tóc dài của Tỉ.

- Em không buồn ngủ sao?

Đôi mắt hai màu ngước lên, nhìn Khải với ánh mắt thật dịu dàng...

- Nếu ai đó phải một mình cô đơn trên thế gian... thì sao?

Khải không hiểu người con trai ấy nói gì... Những ngón tay cậu từ từ đưa lên, rồi khe khe chạm vào mắt Khải, vuốt xuống, che cả hai con mắt lại.

- Nếu nhắm mắt lại.... và ngủ mãi... ngủ mãi... thì sao?

Bàn tay Tỉ lại từ từ buông xuống, nhỏ cúi gằm mặt, hai tay mình xiết vào nhau.

- Nếu... em phải chết.... thì sao? Thì sao...

Tay Khải đưa lên, một ngón tay khẽ mơn trên vành môi nhợt nhạt của người con trai ấy, cậu đã cảm thấy cơ thể muốn gục xuống đến nỗi thấy cả Tử Thần... Bàn tay Khải lần lên, áp sát vào má Tỉ rồi khẽ đẩy khuôn mặt cậu ngẩng lên. Cậu ngước mắt nhìn Khải , Khải thấy trong đôi mắt ấy long lanh như có nước, ánh nhìn thật buồn.

- Em sẽ không cô đơn! Sẽ... không chết! Tôi sẽ không để em chết! Không một ai có thể đưa em đi khỏi tôi... Không

- ai

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!