Chương 45: Chap 49

12h đêm.

Khải đưa tay tắt vòi nước đang chảy xối xả xuống người mình. Khải chỉ cố tìm cảm giác dễ chịu hơn, nhưng đầu cậu vẫn một mớ những suy nghĩ rối mù, tất cả đều về Tỉ .

Cạch! Cửa phòng tắm mở. Mĩ Kỳ chậm rãi bước vào, đôi chân thon dài bước trên sàn ướt, để trần. Nhỏ chỉ mặc duy nhất 1 chiếc sơ mi khá dài, tóc xõa xuống. Nhỏ đã nghĩ rất nhiều, và chỉ còn 1 cách để có thể níu giữ trái tim Khải 

- Em yêu anh!

Khải im lặng, nhắm nghiền mắt, chẳng quan tâm ĩ Kỳ nói gì.

- Em chỉ muốn anh biết tình yêu của em lớn thế nào. Em cần anh còn cậu ta thì không! Em yêu anh, cậu ta cũng không! Tại sao người được lựa chọn không phải em? Em là vợ anh kia mà.

Khải từ từ quay lại, nhìn Mĩ Kỳ 

- Nhưng cô... không phải cậu ấy!

- Em có thể làm tất cả vì anh! Em có thể hiến dâng tất cả cho anh. Cuộc sống của em, trái tim em và cả... thân thể em nữa.

Mĩ Kỳ đang tháo từng chiếc khuy trên chiếc sơ mi... rất nhanh, rồi kéo tuột nó xuống. Chiếc sơ mi rơi nhẹ xuống sàn

Mĩ Kỳ bước từng bước thật chậm về phía Khải . Người con gái trước mặt đang muốn dâng hiến tất cả những gì quý giá nhất cho cậu, nhẽ ra dục vọng của 1 thằng đàn ông sẽ phải trỗi dậy, nhưng Khải lại nhìn Mĩ Kỳ và vô cảm

Đôi tay đưa lên ôm lấy Khải , cơ thể đẹp và ấm áp của Mĩ Kỳ áp sát vào Khải . Mĩ Kỳ biết dù không có tình cảm nhưng 1 thằng đàn ông cũng không thể từ chối 1 người con gái muốn tự nghuyện hiến dâng... Nhưng!

Khải từ từ đẩy nhỏ ra. Mĩ Kỳ vẫn sững sờ chưa hiểu

- Tôi đã từng ghét cô. Còn giờ, tất cả những gì tôi nghĩ về cô chỉ có 2 chữ: Ghê tởm!

Khải vẫn nhìn trân trân vào Mĩ Kỳ , giọng cậu hạ xuống rồi rít lên 2 chữ cuối cùng. Cậu bước sang và đi thẳng ra cửa.

- Sao anh làm thế với em?

- Mĩ Kỳ bỗng bật khóc

- Sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy??

Cửa phòng tắm mở ra rồi khép lại. Mỹ Kỳ ngã phịch xuống sàn, người nhỏ run lên, nước mắt chỉ trực trào ra như mưa

- Tại sao cứ phải là cậu  ta? Tại sao không phải là em? Tại sao lại tàn nhẫn với em như vậy? Tại sao....... Khải đi rất nhanh đến thẳng phòng thí nghiệm. Cậu vừa chợt nhớ ra 1 điều quan trọng, thứ chất cuối cùng điều chết thuốc kháng Smith

-agen: Angtronskalista. Khải cảm giác đã từng thấy chất ấy ở đâu rồi. Nhưng không lẽ, VƯơng Nguyên đã biết về thứ ấy mà lại chưa thể bắt đầu điều chế thuốc, còn chưa liệt nó vào danh sách chất điều chế? Lý do là gì ...

Trong phòng thí nghiệm, Khải lục tung những xấp tài liệu ở 1 góc bàn, những tài liệu ghi chép chi tiết về những thuốc độc, những chất Nguyên từng điều chế hoặc từng dùng đến. Khải lôi ra 1 xấp được ghim cẩn thận. Ngay dòng đầu tiên có 1 list dài những chất hóa học. Khải lướt nhanh qua từng dòng và dừng lại tại 1 gạch đầu dòng: "Angtronskalista".

Khải đã không nhớ nhầm! Thứ chất cuối cùng ấy là 1 loại chất có (duy nhất) trong... nọc độc của loài rắn độc nhất thế giới

- rắng Runi! Đó là lí do Nguyên chưa thể sử dụng nó vào điều chế thuốc. Quá khó để lọc chất đó ra khỏi thứ nọc độc nguy hiểm ấy mà không lẫn tạp chất. Nếu cứ làm liều thì có khi sau khi điều chế thuốc, dùng thuốc chưa chữa được bệnh thì đã chét vì chất độc của nọc rắn rồi. Làm sao để sử dụng Angtronskalista mà không bị nguy hiểm bởi nọc rắn? Bế tắc! Lại bế tắc!

Vài tháng trước, Vương Nguyên cũng dừng lại và bế tắc ở đây, và cậu ra đi khi chưa tìm được hướng giải quyết.....

1 ngày nữa qua đi, khi Khải vẫn đau đầu với việc điều chế thuốc kháng bệnh thì Na Na lại đang cố trân trọng từng giây phút qua đi để ở bên Tỉ . CẬu vẫn mệt và chẳng ăn được gì

- Không tính! ANh hay chơi còn tôi mới chơi lần đầu! Anh xếp nhanh hơn là đúng rồi!

Na Na có vẻ hậm hực tháo hết bộ xếp hình mini ra

- Chơi lại! Phải chơi lại mới được!

Tỉ đẩy bộ xếp hình của mình lại phía Na Na , rồi nằm kềnh xuống gối

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!