Chương 43: Chap 47

12h trưa

Na Na cựa người, cố mở đôi mắt cứ muốn díu lại. Cô  vẫn thấy đầu hơi choáng, những hình ảnh ban sáng chợt ùa về. Kí ức bị cắt đoạn và Na Na không hiểu sao không nhớ nổi đang lúc lên đỉnh thì xảy ra chuyện gì . Dù không nhớ được nhưng Na Na nghĩ đó là những giây phút tuyệt vời, tuyệt vời tới mức khiến cô mụ mị mà không còn nhớ gì . Na Na chợt cười, mất nhiều thời gian để cô chế ngự con thú hoang trong người, rốt cục chính Tỉ lại là người khơi dậy nó.

Na Na xoay người, nhận ra bên cạnh mình, dưới tấm chăn mỏng, Tỉ vẫn ngủ ngon lành.

Na Na chống tay, dướn người dậy, vẫn tư thế nằm nghiêng và thích thú ngắm nhìn người con trai ấy. Ngón tay Na Na vuốt nhẹ lên tóc Tỉ 

- Có lẽ... anh mệt quá! Anh mà cứ dùng cách ấy dụ dỗ tôi thì có ngày tôi mất trắng thôi.

Tỉ chợt động đậy mi mắt, đôi mắt từ từ mở ra. Cậu hơi nghiêng đầu nhìn Na Na , chỉ nhìn thôi, bằng ánh mắt vẫn như vô hồn.

- Nói xem lí do anh thay đổi là gì vậy? Vì... nhận ra tình cảm với tôi sao?

- Na Na chợt cười, như 1 câu đùa.

Ánh mắt nhìn thẳng lên trần nhà, Tỉ im lặng. Na Na cúi xuống hôn lên khóe môi cậu:

- Được rồi! Nếu thế thì tôi thừa nhận. Tôi không thể xa anh nữa, không thể! VÌ tôi... hình như đã yêu anh thật rồi! Rất nhiều!

Phòng 102

Mĩ Kỳ  dùng khăn giấy ướt nhẹ nhàng lau những vết máu đã khô lại trên bàn tay Khải . Cậu mặc kệ.

- Xin anh, đừng tự hành hạ mình nữa. Nếu giận giữ, hãy trút giận lên vợ anh đây này.

Trong lòng Mĩ Kỳ , vẫn hi vọng lời tay quản lí nói chỉ là suy đoán. Dù còn 1 chút cơ hội, Mỹ Kỳ vẫn mong Tuấn Khải  sẽ thay đổi, sẽ chấp nhận nhỏ, hoặc chí ít vẫn lạnh lùng như vẻ vốn có của cậu, thì cũng chỉ mình nhỏ ở bên Khải thôi.

Chiều tối. Tỉ chậm rãi dùng bữa trên bàn ăn thịnh soạn. Giờ nãy có lẽ ông Vương đang trên đường về. Na Na quăng cuốn tạp chí lên bàn, lại bàn ăn, kéo ghế ngồi

- Dù sắp chết đến nới hay gặp chuyện khó khăn anh vẫn có thể ăn ngon được nhỉ? Anh có biết tôi đang lo lắng thế nào không?

- Không!

- Tỉ tiếp tục bỏ miếng thịt vào miệng

- Điên mất! Tôi đã nói sáng nay cần làm việc quan trọng vô cùng mà. Vì anh mà tôi không làm được. Hối hận chết mất....

- Hối hận?

- Tỉ ngẩng lên nhìn Na Na .

- Ừ! Thật sự hối hận, người đẹp ạ! Nhưng nếu quay về lúc ấy, với sức hấp dẫn chết người của anh có lẽ tôi... vẫn làm y như cũ!

Na Na  lại cười, đúng là đang lo phát điên lên vẫn không cách nào giận được người con trai này. Cạch! Cửa mở, tay quản lí bước vào

- Ông chủ đã về, cho gọi cô!

- Biết rồi, cha ta thế nào?

- Tức giận và khó mà kiếm chế được ak!

Na Na đứng dậy, đã chuẩn bị tinh thần đón nhận cơn cuồng nộ

- Anh cứ tiếp tục dùng bữa ngon nhé... kẻ dụ dỗ!

....

Phòng làm việc của ông Vương

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!