Chương 24: Chap 28

.....

"

- Khải ak... mẹ sợ lắm ... sợ phải bỏ rơi em con lại.. sợ 1 ngày không được nhìn thấy Vương Nguyên nữa. Nó quá hiền lành và tin người.. nó không thể tự bảo vệ cho bản thân... Mẹ muốn chăm sóc và ôm Nguyên mãi... nhưng Khải ak, mẹ mệt quá... mẹ không thể chịu nổi cuộc sống này nữa.. Mẹ ích kỉ phải không?

- Khải! Con đã bao giờ hận mẹ chưa?... con có bao giờ ghét mẹ không?... không đúng không... mẹ biết.. con yêu mẹ lắm.. yêu rất nhiều.. nhưg xin con.. hãy chuyển tình yêu ấy sang em con... mẹ không thể tiếp tục tồn tại trên cõi đời này nữa... người mẹ lo lắng và nhớ nhất... là Vương Nguyên. Xin con.. Khải ak.. hãy thay mẹ.. thay mẹ... bảo vệ Vương Nguyên ... và hãy gánh hết trách nhiệm lên vai con... hãy làm luôn phần việc của em trai con... giúp đỡ ba...

- Khải! Sao còn nhìn mẹ với ánh mắt đó... Khải... mẹ mệt quá.. mẹ muốn ngủ... mẹ ngủ trong vòg tay con được không.... Khi Vương Nguyên tỉnh giấc.. hãy nói với em rằng... mẹ yêu em rất nhiều.. rất rất nhiều................"

" Mẹ... ngủ sao... mãi mãi không tỉnh dậy.. phải không... Lâu quá rồi... con không được ôm mẹ thế này... giờ.. mẹ hiền quá.... Con muốn được nghe giọng nói của mẹ lần nữa... dù .. mỗi lần mẹ nói, mẹ nhìn con... tim con đều rất đau... Con muốn được nhìn mẹ thế này hơn... giống như.. mẹ là của con.. chỉ của con thôi.... Con vui lắm.... vì... sẽ không bao giờ... nghe mẹ nói.. mẹ yêu em nữa.... Mẹ chưa bao giờ hiểu được cảm giác của con ... sao???

Câu nói cuối cùng của mẹ.. vẫn chỉ là.... mẹ ..... yêu em.........."

........

Tỉ chậm rãi bước trên hành lang... Bất chợt, tiếng mưa đêm.. từ đâu đó vọng về... Tim Tỉ se lại.. Trong tiếng mưa ấy.... hiện rõ khuôn mặt của 1 người con trai... thật hiền và thật ấm áp... Tỉ dừng chân! Trước mặt cậu là... phòng 102!

Phòng ngủ phòng 102. 11h đêm.

Vỏ hộp zkilico nằm lăn lóc dưới đất.... vài viên thuốc tung toé ra.

Ánh đèn ngủ trắng mờ nhạt trải mau lên tường kín.

Trong bóng tối, có tiếng thở gấp gáp như tiếng thở 1 con thú hoang vừa săn mồi... mệt dừng chân nghỉ.

Khải đứng dựa tường, bàn tay đăt úp trên tường.... Cậu thấm mệt sau 1 hồi.. điên loạn. Zkilico phản tác dụng khi dùng quá liều và trong trạng thái kích động... Từ trán Khải, máu đang chảy xuống... qua khoé mắt.. qua cánh mũi... nhỏ giọt xuống cằm, xuống áo sơ mi.. Trong lúc không giữ được bình tĩnh và không có ai để tấn công, Khải đã tự hành hạ mik cho đến khi thấm mệt... Sau khi zkilico góp công vào việc làm trí óc hoảng loạn, nó như 1 chất cafein đậm đặc làm dây thần kinh căng ra..... Tiếng thở mệt vẫn đều đều...

Áo sơmi của Khải đẫm mồ hôi dần loang ra với máu... Chấn tĩnh được 1 lát, bất giác, bên kia bức tường, tiếng mưa đêm lại dội về....

Giữa căn phòng tối.....

Tiếng mưa rả rích và ai oán như muốn khoét dần, khoét dần 1 khoảng trống rộng thênh... mênh mang là nỗi cô đơn...

Bàn tay đặt lên tường... lại từ từ xiết chặt lại và run lên khe khẽ. Khải cố, cố dằn lòng xuống, cố nén cái khoảng trống cứ từng lúc rộng ra ấy.... Khải sẽ làm được nếu không có thứ gì tá động thêm...

Nhưg, cửa phòng ngủ chợt mở.

Và... tiếng bước chân... từ đôi bàn chân trần, thật khẽ

Đôi mắt vô hồn, màu café đặc... từ từ đưa ngang.... Bộ đồ trắng ! Đôi mắt nâu! Hiện lên mờ ảo trong bóng tối đang tiến lại...

Tiếng mưa.... lại dội về trong tâm trí Khải...

Và đôi mắt cậu.... đang chuyển màu....

Bàn tay lên gân... đang cào trên mặt tường.. 2hàm răng nghiến chặt lại... zkilico tan ra bao giờ mới thực sự ngấm vào máu Khải !

Bộ đồ trắng vẫn đang tiến lại gần...

Phụt!!!

Chiếc đèn treo tường đang sáng... bỗng bốc cháy!!!!

Rồi...1,2.. cái đèn không sáng cũg vụt cháy theo...

Có tiếng lách tách rất to trên bảng điện... bảng điện xì khói khét... nhựa nhão ra và tan chảy trong giây lát...

Mắt Tuấn Khải đôi mắt căng ra, nhìn chằm chằm vào con người đang bước đến... đôi mắt màu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!