Chương 2: Chap 2

- Bạn là người mới hả?

-...

- Nè, thay bằng nhìn mình bằng cái vẻ ngây ngô đó, tại sao bạn ko nói gì đi hả? Mình tên Thụy An, chị Như bảo từ giờ bạn sẽ ngủ chung giường với mình, vì thế nên tụi mình kết thân nhé.

- ...

- Mà bạn phải lau khô đầu và thay quần áo thì mới được vào ngủ đấy. Ướt rượt thế này... À, nếu ko có thì mình cho mượn tạm quần áo nhé!

-...

- Mà bạn tên gì?... Sao cứ im lặng hoài vậy? không nói được hay ghét mình? Thụy An thở dài một tiếng chán nản, toan quay đi thì chợt khựng lại bởi tiếng nói phát ra. Cảm giác phải được suy nghĩ rất lâu, cảm giác như bất cần cái vô hình của thời gian... Tựa hồ... tiếng đàn phong phanh xuyên qua màn mưa...

- Thiên Tỉ !!!

Khẽ khàng... trong veo... nhẹ như sương sớm. Tiếng nói làm Thụy An tim ngừng một nhịp.

- Bạn... tên... Thiên Tỉ?... hì, hay thế,

An ghé mặt lại gần cậu bé, ngón tay vuốt những sợi tóc mái sang bên, chăm chú nhìn.

-... Mắt trong veo như biển, mái tóc dài như sóng và giọng nói nhẹ như sương. Bạn... xinh... quá. hihihi....

An ghé tai cậu bé mới đến thầm thì:

- Chị Như ghen với bạn đấy. Chị ta giỏi giang nhưng xấu tính lắm. Cậu ba thân thiện với mọi người, nhưng chuyện khoác áo cho người lạnh thì zero nhé. Nếu cậu lấy lòng được cậu ba thì chị Như sẽ điên lên lồng lộn cho mà coi... Nhưng dù sao ở cái nhà này tốt nhất nên theo ý chị ta nếu muốn sống bình yên. Còn nữa, bạn phải biết cái biệt thự hơn 1000m2 này có hai ông hoàng đẹp trai mà bất kì kẻ nào cũng phải phục tùng: cậu hai Vương Tuấn Khải , và cậu ba Vương Nguyên .

Hơn hết, có ba điều cấm kị bạn cần nắm rõ: ve vãn cậu ba trước mặt chị Như, làm phật ý cô cả và... chạm vào người cậu hai. Nếu phạm phải một trong ba điều theo cách này hay cách khác, bạn sẽ sống ko bằng chết!!!

An hất tóc, đủng đỉnh quay đi, chẳng cần biết cậu bạn kia lo lắng hay ngạc nhiên,

- Đừng nghĩ An nhiều chuyện. An muốn tốt cho bạn thôi. Ở cái chốn địa ngục này giúp đỡ nhau là tốt mà.

An đi rồi, cậu bé kia vẫn đứng đó. Và tuyệt nhiên không một chút vẻ quan tâm, ngạc nhiên hay sợ hãi. Lặng yên. Suy nghĩ điều gì thì chỉ có cậu bé biết.

Hơn 5h sáng.

- Mấy giờ rồi mà mày còn ngủ? Chây lười thế à.

Thiên Tỉ giật mình tỉnh giấc sau tiếng quát the thé của một cô giúp việc. Thiên Tỉ đứng dậy, dụi mắt.

Bộp! Cả bộ đồ lằm bếp bay thẳng lên đầu cậu bé 15 tuổi.

- Mặc vào rồi ra làm việc đi!

Giọng nói chanh chua của cô giúp việc chẳng làm Tỉ khó chịu. Cậu bé cầm lấy bộ đồ giúp việc lên, chợt nhận ra nó lấm lem rất nhiều vết mực. Chắc là có người bày trò. Tỉ không quan tâm, chậm rãi đi thay đồ.

- Gần 7h rồi. Nhanh lên nào.

- Yến! Món salad xong chưa? Mang ra đi!

- Dạ! Xong rồi chị.

- Nhanh lên! Đổ nước thừa trên kệ đi! Gớm quá!

- Vâng!

Phặc

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!