- ...........
10h đêm. Nguyên từ phòng tắm bk ra. Cởi trần. Tay cầm chiếc khăn tắm lau đầu. Vào phòng ngủ của mình, Nam thấy Tỉ đang gục đầu trên bàn ngủ. Chiếc bàn có lồng chú chim Palila. Chú chim đứng yên trên thanh sắt, ko phải đang ngủ mà đưa qua đưa lại chiếc cổ bé xíu và mắt..... dán vào khuôn mặt Thiên Tỉ. Cậu đang ngủ ngon lành. Bộ đồ ngủ trắng mỏng tang. Trong tình cảnh này, ko 1 ng đàn ông nào trên thế giới này ko xao động.
Đay ko phải lần đầu tiên Nguyên thấy Tỉ ngủ như thế này, nhưng cậu vẫn ko thể điều khiển cho tim mình đập chậm hơn dk......
Nguyên đưa tay vuốt trên mái tóc Tỉ . Mắt chăm chăm vào từng đường nét trên khuôn mặt tháh thiện ấy.
- Palila. Mày cũng "say" phải ko? ..... Đừng có suy nghĩ xấu xa đấy! Cậu bé này...... là của ta!
Nguyên với tay lấy chiếc khăn trùm đỏ, trùm lên chiếc lồng chim.
- Ko dk nhìn nữa! Ngủ đi!
Nguyên bế ng con trai ấy lên và đặt vào giường mình. Đơn giản chỉ là lấy chăn vào đắp nhẹ nhàng cho Tỉ thôi. Cậu thì vẫn ngủ ngon lành, trời có sập cũng vẫn ngủ. Nguyên đứng như chết lặng đi, mắt nhìn ko dời, ko chán...... Nó thành thói quen của cậu tự bao h, chính cậu cũng ko nhận ra........
12h đêm.... Nguyên vào phòng thí nghiệm. Ko phải để chế tạo thêm loại chất độc nào mà là để nghiên cứu về căn bệnh Smith
-agen. Nguyên muốn chế tạo ra thuốc chữa dù biết là rất khó khăn. Hàng trăm nhà khoa học đã vào đang làm chuyện này nhưng chưa ai có kết quả khả quan. Nguyên ko dám chắc mình sẽ thành công nhưng cậu nuôi hi vọng...... 3 năm bên cạnh Thiên Tỉ, suy nghĩ về điều kiện đặt ra của cha đã ko còn nữa.
Thay vào đó, Nguyên muốn là ng bảo vệ vào bảo đảm cho sự sống của Thiên Tỉ
- ng con trai mà cậu yêu.......7h sáng. Phòng ăn khu A
- Chúc cậu chủ 1 ngày tốt lành!
- Cảm ơn. Chúc các e một ngày tốt lành.
Nguyên kéo ghế cho Tỉ ngồi rồi ngồi sang ghế bên cạnh. Cô quản gia cùng đám giúp việc nhìn Tỉ bằng những ánh mắt khó chịu. Tỉ khoác chiếc áo so mi của Nguyên, chẳng để ý chuyện j khác ngoài việc chậm rãi thưởng thức bữa sáng. Còn Vương Nguyên ko ăn dk mấy miếng, Cậu dành gần hết thời gian cắt nhỏ thức ăn bằng dao dĩa và gắp thức ăn cho Thiên Tỉ. Cậu cũng thik chống tay nhìn Thiên Tỉ ăn chậm rãi vào ngon lành.
Nguyên đẩy cốc sữa của mình lại trước mặt Tỉ, rồi lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau vết sữ dính trên môi nhỏ. Tỉ ko để tâm ánh nhìn bực bội của Kiều Như, cả sự quan tâm dịu dàng hết sức của Nguyên . Cậu chỉ quan tâm đến bữa ăn của mình 1 cách hoàn toàn bình thản.
- Trùng hợp nhỉ? Hôm nay ng đẹp cũng sang đây ăn sáng sao?
Na Na bk vào phòng ăn, vẫn cái vẻ kênh kiệu hằng ngày. Cả đám giúp việc cúi rạp người xuống:
- CHúc cô chủ 1.......
- Im đi!
Na Na kéo ghế, ngồi xuống đối diện với Thiên Tỉ. Cậu cầm dao và dĩa chuẩn bị ăn nhưng mắt vẫn ko rời khuôn mặt cậu.
- Lâu lắm mới thấy mày đem "đồ quý" ra khỏi phòng đấy, em trai. Cũng lâu lắm rồi ta mới được gặp người đẹp nhỉ? Tôi chắc là em chưa quên tôi? Em ngày càng đẹp hơn đấy.
Đáp lại mấy lời chào của Na Na chỉ là sự im lặng. Tỉ vẫn thản nhiên và ăn từng miếng phomat.
- Sao lại phớt lờ tôi như thế?
- Na Na chợt thấy chiếc áo sơ mi Tỉ đang mặc, cậu khẽ cười nửa miệng.
- Nằm cạnh Vương Nguyên chắc đêm qua người đẹp ngủ rất ngon?
- Chị cả! Đủ rồi đấy!
- Chị không nói với mày... Đừng có chen vào.
CHeng.....
Chiếc thìa đập xuống đĩa ăn, Tỉ cầm lấy giấy lau miệng rồi đẩy ghế đứng dậy.... Không liếc nhìnNa Na lấy 1 lần, Tỉ cứ thế bước ra khỏi bàn ăn. Nguyên cũng đứng dậy, dừng luôn bữa sáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!