Chương 32: Hỏa hoạn

Tác giả: Nam Thư

Editor: Tần Nhiếp Mặc

Vấn đề nắng nóng là hiện tượng khí hậu tự nhiên, hiện tại con người chưa thể giải quyết được, chỉ có thể cố gắng đảm bảo hệ thống điện tại mỗi thành phố vận hành thông suốt. Trước đây không lâu, ở một khu dân cư cũ thuộc tỉnh khác nửa đêm bất ngờ mất điện. Đó là một khu nhà cũ kỹ, loại bảy tầng không có thang máy. Sáng hôm sau khi đội sửa chữa khẩn cấp vừa khôi phục được điện, thì đã phát hiện thi thể hai cụ già neo đơn bắt đầu bốc mùi.

Khu dân cư đó liền vội vàng đi kiểm tra những hộ gia đình khác có người già. Có vài cụ có điều kiện và biết lo cho bản thân, đã sớm chuẩn bị cách cách nhiệt, nên dù mất điện thì trong nhà cũng không nhanh nóng lên, vì vậy còn tạm ổn. Còn có một nhà khi tổ dân phố đến thì người già trong nhà đã gần như không qua khỏi, đến khi phá cửa đưa vào viện thì cụ gần như đã tắt thở.

Chỉ trong một đêm mất điện, đã có ba người qua đời – mà đó chỉ là một khu dân cư nhỏ, nhìn trên toàn quốc, số người chết vì nắng nóng mỗi ngày, cấp trên cũng không dám công bố dữ liệu ấy. Hiện giờ có thể làm chỉ là cố gắng đảm bảo nguồn cung cấp điện. Nhưng ban ngày nóng đến mức không ai có thể ra đường, nhiều công việc dù có chuyển sang làm đêm cũng không suôn sẻ. Trong thời tiết nóng bức thế này, nhà nào cũng không thể tắt điều hòa, tiêu thụ điện tăng lên gấp bội.

Nếu cấp trên không dốc toàn lực đặt việc cung cấp điện lên hàng đầu thì hệ thống điện đã sụp đổ từ lâu rồi.

Nhưng nếu tình trạng này cứ tiếp diễn thì sụp đổ cũng chỉ là sớm hay muộn. Vì để giảm áp lực tiêu thụ điện, thành phố của Mộ Nam bắt đầu cắt điện luân phiên theo từng giai đoạn. Ban ngày thì dĩ nhiên không thể cắt, vì quá nóng, nhiệt độ gần 50 độ. Trước kia 40 độ cắt điện đã không chịu nổi, giờ gần 50 độ, nếu cắt thì chắc chắn sẽ có thêm nhiều người chết. Vì vậy, khu dân cư bắt đầu thống kê ý kiến người dân – sẵn sàng mất điện vào khung giờ nào vào ban đêm.

Dù thống kê này không mang tính quyết định cuối cùng, nhưng tổ dân phố sẽ báo cáo nguyện vọng của cư dân lên cấp trên, để từ đó xác định phạm vi khu vực cắt điện.

Ở kiếp trước, khu dân cư của Mộ Nam bị cắt điện từ 3 giờ sáng đến 6 giờ sáng. Đoán chừng kiếp này cũng sẽ là khoảng thời gian đó. Khi ấy, nhà của Mộ Nam đóng chặt cửa sổ và cửa ra vào, vì chưa chuẩn bị trước bất cứ biện pháp chống nóng nào, đến khi cậu có ý định chuẩn bị thì đồ đắt đỏ chưa nói, mà chưa chắc đã mua được. May mắn là khu của họ cắt điện vào nửa đêm về sáng, dù gần sáng vẫn hơi nóng nhưng chỉ cần đóng kín cửa thì nhiệt độ trong nhà cũng không đến mức khủng khiếp.

Ở kiếp trước, Mộ Nam đã vượt qua được giai đoạn mất điện nhờ một chiếc quạt USB và một cục sạc dự phòng.

Lần này họ đã chuẩn bị đầy đủ, đến mức máy phát điện còn chưa cần dùng đến, chỉ cần sạc đầy vài cục pin dự phòng đã chuẩn bị trước, mỗi cục có thể duy trì một chiếc quạt điều hòa trong khoảng mười tiếng. Thêm vào đó là cách nhiệt trong nhà và hơi lạnh còn lại từ máy lạnh, nên lần mất điện này gần như không ảnh hưởng gì đến Mộ Nam.

Ngoài việc mất điện, vấn đề về điều hòa cũng vô cùng nghiêm trọng. Có nhà mới mua máy lạnh năm nay, thiết bị hiện đại nên còn chịu được cái nóng khắc nghiệt, chỉ cần che thêm mái hiên chắn nắng cho dàn nóng để tránh ánh mặt trời chiếu trực tiếp thì cũng đỡ phần nào. Nhưng nhiều máy lạnh đã sử dụng vài năm thì hoàn toàn không chịu nổi nhiệt độ như thế này, tắt máy ngừng hoạt động còn là chuyện may, có cái còn nổ tung vì quá tải.

Những máy ở tầng thấp hoặc mặt đất nổ còn dễ xử lý, nhưng ở tầng cao thì khi nổ gây cháy, nếu không kịp chữa cháy sẽ thiêu rụi cả tòa nhà. Từ khi nắng nóng bắt đầu đến giờ, các vụ điều hòa phát nổ, tự cháy và các tòa nhà bị cháy gần như xảy ra vài lần mỗi ngày. Không nói đâu xa, ngay trong khu Mộ Nam đang ở cũng có một khu dân cư, giữa trưa, dàn nóng điều hòa của một hộ ở tầng trung nổ thiêu rụi cả tòa nhà.

Giờ đây, nhiều người tự làm một lớp chắn nắng ngoài cửa sổ – ban đầu là để tránh ánh nắng gay gắt. Một số người chú ý đến an toàn đã chọn vải chống cháy, nhưng cũng có người tùy tiện lấy một tấm vải bất kỳ để che nắng, mà loại vải này chỉ cần một tia lửa nhỏ là cháy bùng lên. Vậy nên chỉ cần điều hòa phát nổ, tia lửa bắn ra là có thể đốt cháy lớp vải che nắng của các tầng trên dưới.

Vì làm việc theo nhịp sống đảo lộn, phần lớn người dân đều ngủ ban ngày. Dù bị tiếng nổ làm tỉnh, nhưng không ai lập tức nghĩ đến chuyện tòa nhà mình đang cháy. Chỉ có những nhà ở gần chỗ phát nổ mới cảnh giác bò dậy xem, vừa nhìn thấy lửa ngay ngoài cửa sổ là lập tức hoảng hốt. Dù cố gắng dập lửa, nhưng khi cả tòa nhà cháy liên hoàn thì không thể nào dập được. Họ đành nhanh chóng thu xếp tài sản và dắt người nhà bỏ chạy ra ngoài.

Một số người có tinh thần trách nhiệm thì khi chạy ra ngoài còn gõ cửa từng nhà cùng tầng để cảnh báo chạy trốn. Nhưng không thể gõ từng tầng từng nhà, mạng sống bản thân vẫn là quan trọng nhất. Cuối cùng, gần một nửa cư dân của cả tòa nhà không kịp chạy ra ngoài. Khi nhận ra đang cháy thì tầng dưới còn có thể vùng vẫy thoát thân, vì lửa cháy theo chiều lên, nhưng tầng trên thì rất khó. Trừ khi chạy lên sân thượng, còn không thì đã bị ngọn lửa chặn hết đường xuống.

Còn những người chạy ra được, thì vì hoảng sợ, vì nhìn thấy nhà mình bị thiêu rụi, vì cái nóng cháy da cháy thịt giữa trưa, đã ngất xỉu thêm mấy người nữa.

Người thì lo chữa cháy, người thì lo cứu người, người thì tìm người hỗ trợ, người thì cấp cứu người bị say nắng... mà cái nắng giữa trưa lại khiến nhiều người không thể di chuyển, hỗn loạn khắp nơi mà lại không có ai đứng ra điều phối, kinh khủng hơn cả là có người hoảng loạn chạy ra khỏi nhà mà không kịp ngắt điện, lửa bốc lên lại làm nổ thêm mấy dàn nóng nữa. Đến khi xe cứu thương, xe cứu hỏa, lãnh đạo khu phố và tổ dân phố kéo đến thì tình hình đã không thể kiểm soát nổi.

Lúc xảy ra vụ cháy, từ ban công nhà Mộ Nam còn có thể thấy khói lửa bốc lên tận trời ở xa xa. Vì khoảng cách có vẻ gần nên Mộ Nam cũng hơi lo: "Liệu có cháy lan sang đây không?"

Tần Hoài vỗ vai cậu, bảo đừng kéo rèm lên nhìn nữa – nắng trưa dù qua lớp rèm và kính vẫn có thể gây bỏng: "Không đâu, ở giữa còn mấy tòa nhà nữa, lửa chắc chắn không lan tới. Chỉ là xảy ra cháy đúng vào thời điểm này thì rất cản trở việc cứu hộ thôi."

Sau khi sự việc xảy ra, Mộ Nam mới chợt nhớ ra chuyện này, chuyện lớn như vậy ở kiếp trước cũng từng xảy ra, chỉ là cậu không nhớ rõ thời gian cụ thể. Lần đó chết rất nhiều người, một thời gian dài sau đó, khu dân cư bên này siết chặt công tác phòng hộ an toàn. Dù nhiệt độ cao khiến cuộc sống của các hộ dân vô cùng khó khăn, nhưng mọi người vẫn phối hợp hết sức với khu dân cư để làm tốt công tác phòng hộ, bởi bài học trước mắt vẫn còn sờ sờ ra đó.

Trong nhóm cũng có người nắm tin tức nhanh nhạy, trực tiếp truyền phát hiện trường, từng đoạn video dài vài phút được gửi vào nhóm, khiến không ít người vừa xem vừa run sợ. Những người bị kẹt trên tầng cao, vượt quá tầm với của thang cứu hỏa, chỉ có thể chờ lính cứu hỏa xông vào đám cháy cứu người. Nhưng mỗi ngày đủ loại sự cố cần lính cứu hỏa cứu viện cứ xảy ra liên tục, dù đã khẩn cấp điều động mọi nguồn lực cứu trợ xung quanh, nhân lực vẫn không đủ.

Vụ cháy đó kéo dài suốt một ngày một đêm. Có một lính cứu hỏa hy sinh, cư dân tử vong có đến 57 người, bị thương nặng phải nhập viện cũng có bốn, năm chục người. Trong số những người thiệt mạng, phần lớn là chết vì sốc nhiệt hoặc ngạt khói, người bị thiêu chết thực sự chỉ là thiểu số. Một số gia đình có người già không thể tự đi lại, thậm chí còn chưa kịp chạy ra khỏi cửa nhà.

Nếu là trước đây, một thảm họa cháy lớn với thương vong như vậy chắc chắn sẽ được đưa tin toàn quốc, thậm chí có thể còn lên cả truyền thông quốc tế. Nhưng bây giờ, một vụ cháy nghiêm trọng như vậy cũng chỉ được lên tin địa phương, mà tiêu điểm của bản tin lại không phải là những sinh mạng đã mất, mà là "nhiệt độ cao", "máy điều hòa ngoài trời", "vật cản ngoài trời" mang đến nguy cơ chết người.

Bởi vì thiên tai và nhân họa kiểu này, gần như ngày nào cũng xảy ra vài vụ. Ban đầu người ta còn đau lòng, tiếc thương, nhưng về sau ai cũng trở nên chai lì. Ngoài việc mỗi ngày cẩn thận kiểm tra lớp chắn nắng bên ngoài nhà, cầu nguyện máy lạnh nhà mình đừng hỏng, nhìn túi tiền ngày càng hao hụt và giá cả cứ leo thang, phần lớn người ta đã không còn sức để đồng cảm với bi kịch của người khác nữa — bởi ai cũng không biết người tiếp theo sẽ là chính mình hay không.

Chẳng còn ai bàn về cái gọi là "tận thế" nữa. Cuộc sống hiện tại của họ mà không phải tận thế thì cái gì mới là tận thế? Vài tháng trước, khi dịch bệnh bùng phát, mọi người vẫn còn hy vọng vào tương lai, tin rằng với sức mạnh đồng lòng, chắc chắn sẽ vượt qua virus.

Nhưng giờ đây đối mặt với thiên tai như thế này, họ thật sự có cảm giác tương lai mịt mờ. Không ít người cầu nguyện rằng đợt nắng nóng khủng khiếp này sẽ giống như đợt sương mù độc trước đó, đột ngột biến mất. Đáng tiếc, cầu nguyện bao nhiêu thì cái nóng vẫn cứ ở đó.

Hiện tại trong nước rất khó xem được tin tức nước ngoài, mạng đã được "thanh lọc". Chỉ có vài diễn đàn nhỏ lẻ còn có người đăng tải thông tin do người thân ở nước ngoài gửi về, nhưng cũng chẳng bao lâu là bị gỡ xuống.

Mộ Nam từng thấy trong nhóm có người chia sẻ hình ảnh từ một quốc gia nhỏ, từng là thành phố du lịch ven biển, nay cả khu vực không một bóng người. Mực nước biển cứ rút xuống, để lộ ra rác rưởi ngổn ngang trên cát, khung cảnh hoang tàn. Một số thành phố ở nước ngoài, các đài nước uống công cộng bên đường vốn dễ dàng sử dụng, giờ cũng không còn một giọt nước. Có vài cuộc bạo động quy mô lớn nổ ra chỉ vì mấy thùng nước.

Cũng như mọi khi, mỗi lần cuộc sống ở nước ngoài trở nên khó khăn, những người đi du học, du lịch, hay thậm chí đã từ bỏ quốc tịch nhưng mới chỉ hưởng thụ vài năm cuộc sống ở nước ngoài, nay vì bạo loạn và thiên tai mà bị dồn ép muốn quay về, lại bắt đầu lên mạng kêu gọi, hy vọng Tổ quốc sẽ đưa họ trở về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!