Chương 31: Giang Hiên

Tác giả: Nam Thư

Editor: Tần Nhiếp Mặc

--------------

Tần Hoài đóng tiền xong, lấy thuốc rồi quay lại phòng theo dõi thì thấy Mộ Nam đang định rời khỏi giường, y tá bên cạnh đang đưa tay giúp cậu cầm bình truyền, anh vội vàng chạy đến: "Có chuyện gì vậy?"

Truyền dịch được một lúc thì tình trạng của Mộ Nam cũng đã khá hơn nhiều, không còn cảm giác chỉ cần nhúc nhích là trời đất quay cuồng nữa. Nhìn thấy Tần Hoài, cậu nở một nụ cười trấn an: "Anh, giường bệnh ở đây đang thiếu nhiều lắm, có người cần hơn chúng ta nên em định ngồi ở chỗ kia truyền dịch là được rồi."

Tần Hoài quay đầu nhìn, thấy hai bình truyền chưa dùng đã được y tá treo lên, liền bước tới cầm lấy bình trong tay y tá: "Để tôi làm."

Y tá cũng đang rất bận, đến dọn giường cũng không kịp liền đẩy giường đi luôn để chuyển sang phòng cấp cứu. Tần Hoài đỡ Mộ Nam đi sang chỗ bên kia, nhưng đó không phải ghế, mà chỉ là một góc tường được trải tạm chăn. Ở đó có không ít người đang ngồi dưới đất để truyền dịch — trong tình hình hiện tại, có chỗ để truyền đã là tốt lắm rồi, không thể đòi hỏi thêm gì.

Lúc họ đi tới vừa đúng lúc có người truyền xong, nhường ra được một khoảng trống. Tần Hoài liền ngồi xuống bên cạnh Mộ Nam, để cậu tựa vào người mình nghỉ ngơi: "Muốn nằm một chút không? Nằm xuống gối lên chân anh này."

Mộ Nam lắc đầu: "Nằm kiểu đó không thoải mái, cứ để em tựa thế này được rồi. Mấy bình thuốc này còn bao lâu mới truyền xong vậy anh?"

Tần Hoài ngẩng đầu nhìn: "Ít nhất một tiếng rưỡi đến hai tiếng nữa mới xong."

Mộ Nam thở dài: "Mệt quá đi."

Tần Hoài giơ tay để cậu tựa vào vai mình, tay còn lại xoa xoa tóc cậu: "Là lỗi của anh. Trời nóng thế này, anh nên nghĩ đến việc thức ăn bên ngoài dễ có vấn đề. Là anh sơ ý."

Mộ Nam hơi ngẩng đầu nhìn anh: "Anh đâu phải siêu nhân, sao mà chuyện gì cũng lường trước được? Anh cũng ăn mà, anh không sao chứ?"

Tần Hoài đáp: "Không sao, ngoài việc bị em dọa cho hết hồn hết vía thì mọi thứ đều ổn."

Mộ Nam không nói gì nữa. Khoảng cách chính là như vậy — cũng chỉ ăn có vài miếng mà phải gọi xe cấp cứu, nhất là trong tình cảnh hiện giờ khi tài nguyên y tế cực kỳ khan hiếm. Nếu lúc đó cậu không thật sự chóng mặt đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cậu đã cảm thấy mình đang lãng phí nguồn lực y tế rồi.

Nhìn bệnh viện đông đúc chật kín người, Mộ Nam lo lắng: "Anh... nhiều người quá."

Trước đây cậu chỉ biết những chuyện này qua mạng, qua lời người khác kể. Bây giờ tận mắt chứng kiến tình cảnh trong bệnh viện, cảm nhận càng trực tiếp và nặng nề hơn.

Tần Hoài khẽ "ừ" một tiếng: "Về nhà rồi thì chúng ta không ra ngoài nữa."

Trước khi vào bệnh viện, họ tuy biết rằng đợt nắng nóng này rất nghiêm trọng, đã cướp đi mạng sống của rất nhiều người. Nhưng cái biết đó không thể sánh được với việc tận mắt nhìn thấy. Ban ngày giờ gần như không ai dám ra đường, còn ban đêm thì mọi người lại tụ tập dưới lầu, vừa quạt vừa trò chuyện. Ngoài việc trời ban ngày nóng bất thường, cuộc sống dường như chỉ đảo lộn giữa ngày và đêm, không có gì thay đổi rõ rệt.

Chỉ khi tận mắt chứng kiến cảnh sinh tử giằng co trong bệnh viện, họ mới thật sự cảm nhận được: thế giới đã thực sự thay đổi.

Trước cổng bệnh viện giờ hầu như không gọi được xe nữa. Gần đây ngày nào cũng có vài vụ xe tự cháy hoặc nổ tung nên người ta lái xe ra đường cũng ít dần. Kiếm được bao nhiêu tiền đi nữa, cũng không bằng giữ được mạng sống. Tần Hoài đứng chờ bên đường một lúc, thấy thật sự không còn xe nào, liền quay lại chỗ Mộ Nam, ngồi xổm xuống: "Lên đi."

Thấy Tần Hoài định cõng mình, Mộ Nam không đồng ý: "Chúng ta cùng đi bộ về đi, từ đây về nhà cũng chỉ mười lăm phút thôi mà, đâu có xa."

Tần Hoài làm như không nghe, kéo tay cậu vòng qua cổ mình, để cậu nằm lên lưng: "Em không thể ngoan ngoãn nghe lời một chút à?"

Mộ Nam nói: "Nóng thế này mà anh còn cõng em, vừa đi vừa chịu sức nặng, nhỡ bị say nắng thì sao? Em tự đi được mà."

Tần Hoài mỉm cười: "Cơ thể anh khỏe lắm. Chỉ cần em bớt dọa anh vài lần như hôm nay, anh nhất định sống tới trăm tuổi."

Mộ Nam nằm trên lưng anh cười: "Vậy anh sống đến một trăm, em sống chín mươi tám."

Dù trời rất nóng, nhưng khi nằm trên lưng Tần Hoài, Mộ Nam lại thấy vô cùng yên tâm. Có lẽ do nhịp bước chân đều đặn có tính ru ngủ, khi cậu bị tiếng nói đánh thức, thì họ đã về tới dưới lầu

- đang chờ thang máy.

Người đang nói chuyện với Tần Hoài là Dư Tử Bách và Giản Sơ — chỉ cần lên lầu vào khoảng 12 giờ đêm, thì mười lần có thể gặp họ sáu, bảy lần. Giản Sơ thường tan ca lúc 11:30, đi bộ về tới nhà tầm 12 giờ. Vì ban ngày nắng nóng, người ta sinh hoạt về đêm nên Dư Tử Bách cũng thường tầm đó mới đi mua đồ ăn — vừa là bữa tối của mình, vừa là bữa đêm cho Giản Sơ.

Thấy Tần Hoài cõng Mộ Nam về, Giản Sơ lo lắng hỏi: "Sao vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!