Tác giả: Nam Thư
Editor: Tần Nhiếp Mặc
Việc tích trữ hàng hóa điên cuồng thực ra đã bắt đầu từ lúc nhiệt độ bắt đầu tăng cao, lúc đó đã có không ít người làm điều đó. Giờ đã là tháng 10 rồi mà nhiệt độ vẫn không hề giảm, thậm chí nhiều khu vực mấy tháng trời không có lấy một giọt mưa, điều này khiến những người vừa bước ra khỏi đại dịch lại một lần nữa cảnh giác.
Nước họ vẫn còn khá ổn, chính phủ cố gắng chuyển sự chú ý của đa số người dân sang việc phục hồi sản xuất, thậm chí còn đưa ra nhiều biện pháp thuận lợi để hỗ trợ các khu vực tái khởi động kinh tế. Làn sóng phục công sôi động đã làm dịu bớt sự lo lắng của người dân về thời tiết nóng nực, vì vậy khi nhiệt độ tăng cao, các nước khác bắt đầu hỗn loạn thì bên họ vẫn coi như khá yên bình.
(Ờm J)
Cho đến khi nhiệt độ quá cao khiến quá nhiều người bị cảm nắng mà tử vong. Trong thời đại truyền thông phát triển như hiện nay, cho dù những nhà chức trách có nhanh chóng thanh lọc tin tức trên mạng thì cũng không thể che giấu hoàn toàn mọi thông tin. Lúc này người dân mới giật mình nhận ra rằng, có lẽ đây lại là một cuộc khủng hoảng chết người nữa. Thế là không cần ai nhắc nhở, các nhu yếu phẩm như gạo, mì, dầu ăn... đều được mua càng nhiều càng tốt.
Lần phong tỏa do đại dịch xảy ra quá đột ngột, mọi người chưa có kinh nghiệm, giờ thì khác, ai cũng đã biết nên mua gì khi không thể ra ngoài. Những loại thực phẩm dễ bảo quản như đồ đông lạnh, đồ ăn nhanh, mì gói, đồ hộp... hầu như vừa lên kệ là cháy hàng.
Người lớn tuổi tranh nhau mua sắm ở siêu thị, người trẻ thì đặt hàng online, nhiều món dù tăng giá mạnh vẫn phải áp dụng chính sách hạn chế mua.
Đến nước này rồi mà vẫn có người tự cho là tỉnh táo, cho rằng dù có nóng thì cũng không thể đến mức như thế, cho rằng các thông tin khủng hoảng hay tận thế trên mạng chỉ là lời đồn thổi, thậm chí còn nghi ngờ đó là chiêu của chính phủ để kích cầu tiêu dùng. Chỉ cần nhìn số liệu tiêu dùng tăng vọt ở các tỉnh thành trong vài ngày gần đây là hiểu, vậy là họ cứ ôm tâm thế "mọi người đều mê, chỉ mình ta tỉnh" để từ chối hành động tích trữ bị họ cho là ngu ngốc đấy.
Từ khi vào siêu thị cũng phải xếp hàng và giới hạn số người, Tần Hoài và Mộ Nam không còn đi mua sắm thường xuyên nữa. Những gì có thể đặt online thì vẫn tiếp tục đặt, không mua được thì thôi. Mỗi tối ăn cơm xong, hai người lại đi dạo quanh khu dân cư, vừa tiêu hóa vừa thích nghi với cái nóng bên ngoài. Nhưng mỗi khi ra ngoài họ cũng rất chú ý, luôn mang theo quạt nhỏ và xịt hạ nhiệt, vì nếu chỉ để thích nghi mà lại bị cảm nắng thì thật không đáng.
Không rõ có phải vì ngày nào cũng chạy bộ rèn luyện, lại học tán đả với Tần Hoài hay không mà Mộ Nam cảm thấy thân thể kiếp này của mình khỏe hơn nhiều. Ít nhất giờ cậu có thể cùng Tần Hoài đi bộ ngoài trời vài tiếng đồng hồ, cùng lắm là đổ mồ hôi như tắm. Còn kiếp trước, cũng vào thời điểm này, cậu từng ra ngoài mua đồ nhưng mỗi lần vừa bước ra cửa là đầu óc choáng váng vì nóng, phải mất rất lâu mới thích nghi được.
Khi họ đang đi dọc bờ sông, thì bên kia đường có một đám người vây quanh, mấy người bán hàng xung quanh đang bưng chậu nước hắt lên mặt người đang nằm trên đất. Lúc này xe cứu thương cũng vừa tới, Mộ Nam và Tần Hoài đứng lại nhìn từ xa, cho đến khi người đó được đẩy lên xe cứu thương.
"Trông có vẻ là dân văn phòng vừa tan ca. Hôm nay thông báo bao nhiêu độ vậy anh?"
Tần Hoài lấy điện thoại ra nhìn: "44 độ."
Mộ Nam bĩu môi chê bai: "Em thấy ít nhất cũng phải năm mươi độ ấy. Anh nhìn không khí ngoài kia đi, từng đợt từng đợt cứ nóng hầm hập, mà đây còn là buổi tối đấy. Trước kia mùa hè nóng nhất cũng phải đến giữa trưa mới thấy không khí vặn vẹo như vậy, dù sap lúc đó nhiệt độ mặt đất đã rất cao rồi."
Tần Hoài mỉm cười: "Nếu thực sự cao đến mức đó, e rằng bên trên cũng không dám công bố thật. Họ sẽ phải giảm bớt đi một chút, nếu không dân chúng lại càng hoảng loạn lại càng tranh nhau mua đồ."
Mộ Nam mở túi đeo hông lấy ra bình xịt làm mát xịt lên người Tần Hoài, rồi đưa anh quạt nhỏ để tự quạt: "Anh làm mát đi. Chúng ta đi thôi, về nhà nào, nóng thế này chẳng có mấy cửa hàng mở cửa đâu."
Trên đường về, Mộ Nam nhìn thấy tin nhắn của bác sĩ Từ mà cậu mới kết bạn gần đây, liền nói với Tần Hoài: "Anh ơi, bác sĩ Từ hỏi mình có muốn mua bạt che nắng không, bảo là có người nuôi chó làm nghề này. Loại này được quảng cáo là bạt dày, cách nhiệt, còn có lớp hóa chất đặc biệt chống tia UV. Hơi đắt tí, hơn hai trăm tệ một mét, nếu chúng ta cần thì có thể mua chung với anh ấy."
Giờ mấy loại vật liệu cách nhiệt như vậy cũng đang cháy hàng, nắng ngoài trời quá gắt, rèm cửa thông thường không thể ngăn được nhiệt và ánh nắng. Ngay cả rèm chống sáng, vào trưa nắng đỉnh điểm mà bật điều hòa trong nhà vẫn thấy không khí nóng bức, vì vậy nhiều người bắt đầu mua loại vải dày cản sáng để che kín nhà cửa ban ngày. Nếu không thì điều hòa cũng như vô dụng, bật lên vẫn đổ mồ hôi.
Tần Hoài cầm điện thoại của Mộ Nam xem ảnh bác sĩ Từ gửi, tấm bạt trông đúng là rất dày, khác hẳn loại bạt che nắng mỏng thông thường. Lúc này mà còn mua được loại vải này cũng không dễ: "Em nhắn lại với anh ấy là chúng ta đồng ý, mình cũng mua một ít đi. Giờ nhiều người đã bắt đầu lắp bạt ngoài cửa sổ rồi, chúng ta cũng nên bắt đầu làm thôi."
Mộ Nam nhắn lại với bác sĩ Từ, chẳng mấy chốc bác sĩ Từ đã lập nhóm, kéo cả Dư Tử Bách vào. Hóa ra anh ta cũng hỏi Dư Tử Bách, mà họ lại ở gần nhau, mua chung thì tiện kéo về một lượt.
Ban đầu Dư Tử Bách đã định mua loại bạt che nắng bên ngoài này, nhưng Giản Sơ thấy không cần thiết, vì lúc đó giá các loại bạt như vậy bị thổi phồng rất cao, loại có thể cách nhiệt bị đội giá lên đến hơn ngàn tệ một mét. Anh nghĩ cùng lắm thì mua loại vải chắn sáng dày hơn để bịt kín cửa sổ là được. Nhưng loại mỏng, chỉ chắn được ánh sáng thì hoàn toàn không ngăn nổi sức nóng. Căn nhà họ thuê dùng điều hòa cũ, vì quá nóng nên điều hòa chạy cũng yếu xìu, không làm mát nổi.
Mà thời tiết nóng thế này, không có điều hòa thì đúng là có thể mất mạng.
Vì vậy thời gian trước, Giản Sơ đã bỏ tiền ra mua một máy điều hòa mới, loại tủ đứng lớn, định để trong phòng khách, rồi dời hết giường ra phòng khách ngủ chung. Dù sao phòng ngủ sát cửa sổ, nhỏ nhưng cách nhiệt kém, còn phòng khách có ban công, cách mặt trời trực tiếp một khoảng, chỉ cần đóng cửa ban công rồi che chắn thêm một lớp là hiệu quả cách nhiệt tốt hơn nhiều.
Nhưng cửa sổ phòng khách dù có dán bao nhiêu lớp vải vẫn không chịu nổi nắng gắt mỗi ngày, đúng lúc bác sĩ Từ hỏi, Dư Tử Bách liền quyết định mua luôn. Mà hai người họ chỉ cần che cửa sổ ban công phòng khách, phòng ngủ thì tạm không cần quan tâm, nên cũng không cần nhiều mét vải, chi phí cũng không đáng kể.
Tốc độ của bác sĩ Từ rất nhanh, có lẽ là do nhà anh ta cũng bị nắng nóng nướng chín đến không chịu nổi, tuy ban ngày anh ta không có ở nhà vì phải đi làm, nhưng cái hơi nóng còn sót lại sau khi bị phơi nắng suốt cả ngày thì thật sự còn nóng hơn cả phòng xông hơi. Vì vậy, sau khi xác nhận cả hai nhà đều muốn mua, anh ta lập tức liên hệ với phụ huynh của chú chó.
Nhà của Tần Hoài cần khá nhiều, mua luôn ba mươi mét, dù sao bên nhà trồng rau nuôi gà kia cũng cần che chắn lại. Nhà của Dụ Tử Bách thì chỉ định che chắn cửa ban công, nên chỉ cần năm mét. Bác sĩ Từ muốn che hết tất cả các cửa sổ trong nhà, nên cũng mua không ít, hai mươi mét. Thế là hai người họ chia nhau trả phí vận chuyển, không bắt Dụ Tử Bách phải góp, vì anh ấy chỉ mua chút xíu, chia tiền vận chuyển thì hơi thiệt, mà Tần Hoài với bác sĩ Từ cũng không phải kiểu người thích chiếm lợi của người khác.
Dụ Tử Bách thấy họ khách sáo quá cũng hơi ngại, thấy họ thật sự kiên quyết, thì thôi đành giúp một tay. Dù sao đống vải này cũng cần người phụ khuân lên lầu, dù có thang máy thì trời nóng thế này cũng khá tốn sức. Trong lúc họ vác mấy cuộn vải che nắng vào thang máy, có không ít người hỏi mua ở đâu, vì hiện tại món này đã cháy hàng, có tiền cũng không mua được.
Bác sĩ Từ đã chuẩn bị từ trước, đưa danh thiếp cửa hàng của vị phụ huynh nuôi chó cho những người hỏi. Còn giá bán cho người khác thế nào thì không phải chuyện anh ấy có thể kiểm soát.
Khó khăn lắm mới chuyển hết số vải lên lầu, mấy người cũng mệt bở hơi tai. Mộ Nam sớm đã đứng chờ ở cửa thang máy, vừa thấy họ liền xịt ngay bình xịt hạ nhiệt, sợ họ bị sốc nhiệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!