Tác giả: Nam Thư
Editor: Tần Nhiếp Mặc
Việc thuê một kho lạnh không quá phiền phức. Mặc dù thành phố họ đang ở không phải là thành phố ven biển nên ngành hải sản không phát triển, loại kho lạnh đặc thù này cũng không nhiều. Thế nhưng ở đây lại có mấy khu chợ trung chuyển hải sản khá lớn, tương đương với một cảng cá chuyên trung chuyển hàng hải sản từ biển vào nội địa. Thêm vào đó, nhiều chợ thực phẩm tươi sống cũng cần sử dụng đá, nên lượng đá ra vào vẫn khá lớn. Việc anh tham gia vận chuyển trung gian cũng không quá gây chú ý.
Sau khi Mộ Nam dán miếng cách nhiệt và rèm cách nhiệt cho cửa sổ cả hai căn phòng, bên phía Tần Hoài cũng đã xử lý xong xuôi. Ban ngày xe tải lớn không được phép lưu thông, thêm vào đó trời cũng nóng, Tần Hoài không muốn đưa Mộ Nam ra ngoài trong thời tiết như vậy nên mỗi đêm anh đều đưa Mộ Nam cùng đi vận chuyển. Bên kho lạnh phải thuê người phụ giúp xếp đá vào xe tải chở hàng, sau đó anh sẽ lái xe đến nhà kho thuê ở chỗ khác để Mộ Nam thu hết số đá đó vào không gian. Mỗi đêm chạy hai ba chuyến là có thể lén đưa vài tấn đá vào không gian.
Còn về phần xăng dầu thì càng đơn giản hơn, thậm chí không cần dùng đến giấy tờ giả. Sau khi liên hệ được với người mua tư nhân, anh chỉ cần lái xe tải nhỏ đến chỗ hẹn để chất hàng lên xe, chỉ cần nói rằng mình là người trung gian chuyển hàng, người ta cũng chẳng buồn hỏi nhiều. Kiểu người như anh – lấy hàng từ tay những tay buôn xăng dầu nhỏ rồi chuyển giao cho người mua để ăn chênh lệch – có rất nhiều.
Còn người khác buôn bán thế nào, có bị điều tra vì làm lớn quá hay không thì không phải chuyện của họ.
Tuy nhiên, vì Tần Hoài nhập hàng khá thường xuyên, hầu như ngày nào cũng kéo mấy xe rời khỏi đây, khiến tay buôn dầu hơi tò mò: "Làm ăn phát đạt thế?"
Tần Hoài cười, đưa cho anh ta một điếu thuốc, vừa nhìn những người đang giúp bốc hàng vừa nói: "Nếu không phải nguồn hàng trước có chút rắc rối, tôi cũng không cần tìm nguồn mới. Hàng trong tay tôi ấy à, chưa bao giờ sợ không bán được, chỉ sợ không đủ mà bán thôi."
Tay buôn dầu nghe vậy cũng có chút bất ngờ. Không ngờ người trông còn trẻ mà lại là tay lão luyện. Thấy đối phương dường như có nhiều mối giao hàng, lại trả tiền rất sòng phẳng nên thử hỏi dò một câu: "Các anh chỉ làm xăng dầu thôi à?"
Tần Hoài liếc nhìn hắn: "Sao, anh còn có hàng gì khác à?"
Tay buôn dầu đáp: "Có chứ, rượu trắng, lấy không?"
Trước đây, Tần Hoài đã cho người chuẩn bị mấy thùng rượu trắng ở thành phố B, nhưng anh không uống rượu nên mấy thùng đó chỉ để phòng thân sau này. Tất nhiên, nếu giá cả hợp lý thì lấy thêm vài thùng cũng chẳng sao: "Hiệu gì? Bao nhiêu tiền?"
Tay buôn dầu báo tên hiệu, rồi rút điện thoại ra mở máy tính và bấm vài con số. Tần Hoài nhìn qua rồi lắc đầu: "Cao quá. Giá này tôi chuyển tay cũng chẳng lãi được bao nhiêu, không đáng công."
Tay buôn xăng dầu thấy có hy vọng bèn cười cười thương lượng với anh. Cuối cùng cũng gần chạm đến mức giá thấp nhất bên anh ta, lúc này Tần Hoài mới gật đầu: "Được rồi, rượu trắng tôi chưa làm bao giờ, thử trước một mớ, nếu chạy được, tôi lại tìm anh."
Tay buôn dầu lập tức vui vẻ coi Tần Hoài như anh em thân thiết. Chỉ cần có tiền kiếm thì đều là huynh đệ cả! Hơn nữa, rượu trắng còn lời hơn xăng dầu nhiều, vì giá xăng dầu đã cố định, lời lãi cũng có hạn, nhưng rượu thì khác – kênh bán khác, giá lấy vào cũng khác. Bán một hai chai rượu có thể lời hơn cả một hai can dầu. Với những người như Tần Hoài – có nhiều mối tiêu thụ, hàng gì cũng bán được – tất nhiên là đáng để kết giao.
Nếu có thể ổn định được mối rượu này, thì mấy tháng thua lỗ vì dịch bệnh có khi còn bù lại được.
Chỉ tiếc là, tay buôn dầu tưởng ngon ăn, nhưng thời gian dành cho hắn kiếm tiền cũng không còn nhiều nữa.
Vào ngày nhiệt độ lần đầu tiên vượt ngưỡng 40 độ ở thành phố họ, một chiếc xe con đã phát nổ khi đang lưu thông. May mắn là không có thương vong. Chiếc xe đó lúc đầu bốc khói, người trên xe vừa phát hiện đã lập tức dừng lại, vội chạy ra phía sau xe lấy bình chữa cháy. Một số xe đi ngang qua cũng dừng lại giúp đỡ, nhưng đáng tiếc ngọn lửa không được dập tắt, cuối cùng xe vẫn nổ. Khi cảm thấy có điều không ổn, những người tham gia chữa cháy và chủ xe đã vô thức chạy ra xa một chút.
Vừa may họ vừa rời đi thì chiếc xe "ầm" một tiếng nổ tung.
Lúc đó Tần Hoài đang lái xe, theo dòng xe chạy vòng quanh bùng binh, chiếc xe phát nổ chính là chiếc phía sau anh. Vừa xảy ra vụ nổ, toàn bộ các xe phía sau đều bị kẹt lại. Nếu không phải anh vừa may mắn ở phía trước, e là cũng sẽ bị mắc kẹt ở giữa đường, tiến thoái lưỡng nan. Mặc dù Mộ Nam từng nói cậu mơ thấy sau này khi nhiệt độ tăng cao, nhiều phương tiện và thiết bị điện tử sẽ tự dưng phát nổ, nhưng giờ tận mắt chứng kiến vẫn khiến người ta rùng mình.
Xe Tần Hoài vừa xuống cầu, điện thoại từ Mộ Nam đã gọi tới: "Anh đang ở đâu vậy?"
Tần Hoài đáp: "Đang trên đường về, đến đại lộ Thanh Xuyên rồi."
Giọng Mộ Nam bên kia điện thoại như thở phào nhẹ nhõm: "Anh xử lý xong thì về nhanh nhé, nếu còn gì cần lấy thì tối em đi với anh. Em vừa thấy tin có xe phát nổ trên cầu Không Cảng, sợ chết đi được."
Tần Hoài nói: "Tin lên nhanh thật đấy. Xe phát nổ chính là xe phía sau anh, anh cũng nhìn thấy rồi. Em đừng lo, anh đang về rồi, mười phút nữa là đến nhà."
Mộ Nam hối thúc: "Vậy anh mau lên, em đợi ở nhà."
Mỗi ngày, Tần Hoài đi đâu, làm gì, vì không muốn dẫn Mộ Nam theo mà lại sợ cậu lo lắng nên luôn báo trước với cậu. Mộ Nam đang ở nhà gói bánh sủi cảo thì thấy có người trong nhóm cộng đồng dân cư đăng tin về vụ nổ xe trên cầu Không Cảng – mà cây cầu đó lại là tuyến đường Tần Hoài thường đi qua khi về nhà – khiến cậu sợ quá liền gọi điện ngay. Nghe Tần Hoài nói sắp về đến nhà, Mộ Nam mới yên tâm hơn.
Cậu cảm thấy không thể để Tần Hoài ra ngoài nữa, nhiệt độ bây giờ đã bắt đầu tăng lên, không thể ôm tâm lý may rủi mà chạy ra ngoài được. Dù sao thì những thứ họ tích trữ cũng đã khá đầy đủ, mấy đồng còn chưa tiêu hết thì thôi vậy, mạng sống mới là quan trọng.
Tần Hoài đậu xe trong hầm để xe, từ hầm đi thang máy lên nhà mất chưa đến năm phút, nhưng người đã ướt đẫm mồ hôi – đủ thấy nhiệt độ lúc này nóng cỡ nào.
Vừa bước vào cửa, Mộ Nam đã đưa cho anh một chiếc khăn ướt: "Anh mau lau mồ hôi đi, giảm nhiệt đã. Lau xong thì đi tắm đi anh. Nóng thế này, lát nữa mình ăn mì lạnh nhé. Anh muốn uống coca đá hay bia lạnh? Em để vài chai trong ngăn đông, chắc giờ cũng gần thành đá bào rồi."
Tần Hoài: "Bia đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!