Tác giả: Nam Thư
Editor: Tần Nhiếp Mặc
---------------
Mộ Nam tưởng rằng khi Tần Hoài nói muốn đến công ty tức là họ sẽ cùng nhau ngủ trưa một giấc, dậy rồi sẽ cùng đi. Không ngờ Tần Hoài lại định để cậu ngủ ở khách sạn, còn anh thì tự đi công ty rồi đến kho hàng kiểm tra. Từ khi gặp lại Tần Hoài ở kiếp này đến giờ, họ gần như không rời nhau dù chỉ một lúc. Bây giờ bảo cậu ở khách sạn đợi Tần Hoài, cậu lập tức cảm thấy bất an.
"Em đi cùng anh nhé, bên ngoài cũng không quá nóng, hơn nữa mình đi đến đó bằng xe mà đúng không anh, trong xe cũng có điều hòa nữa, em không muốn một mình ở lại khách sạn."
Tần Hoài thực sự không muốn Mộ Nam ra ngoài cùng mình. Bên ngoài mặt trời sáng rực, nắng nóng đến mức không khí cũng bốc lên những gợn sóng nhiệt. Ở khách sạn vừa có điều hòa, vừa có thể ngủ trưa, hà cớ gì phải ra ngoài chịu khổ cùng anh? Nhưng thấy Mộ Nam rõ ràng không muốn bị bỏ lại một mình, Tần Hoài đành nhượng bộ: "Vậy thì chúng ta ngủ trước, hơn hai giờ chiều sẽ ra ngoài."
Mộ Nam lúc này mới vui vẻ trở lại. Nhưng chỉ một lát sau, cậu lại không nhịn được mà hỏi: "Anh, anh có thấy em bám người quá không?"
Nghe vậy, Tần Hoài bật cười nhẹ: "Đâu phải ngày đầu tiên em bám lấy anh, từ nhỏ đến lớn anh đã quen rồi."
Mộ Nam có rất nhiều biệt danh: Tiểu Bám Dính, Cái Đuôi Nhỏ, Bé Nhện Nhỏ... đủ để thấy mức độ bám người của cậu. Sau này khi vào tiểu học, có lần bạn học nghe người nhà gọi cậu là "Tiểu Bám Dính", thế là tin đồn lan khắp trường, ai cũng gọi cậu là "Tinh Linh Bám Người". Từ đó, Mộ Nam kiên quyết không cho người nhà gọi mình bằng những biệt danh ấy nữa. Nhưng cái tính bám người này đâu phải chỉ cần đổi cách gọi là có thể sửa được.
Mộ Nam thở dài: "Em giờ là đàn ông trưởng thành rồi, bám người như thế không hay lắm."
Tần Hoài đặt hộp cơm trống ra trước cửa phòng, sau đó quay vào nằm xuống giường bên cạnh Mộ Nam: "Có gì mà không hay, em bám anh chứ có phải ai khác đâu, ai dám nói gì em?"
Mộ Nam nói: "Sau này anh lập gia đình rồi, em lại phải ở một mình." Đến lúc đó, e rằng cậu không thể bám dính lấy anh như thế này nữa. Không thì cậu thành "cục cưng của anh trai" mất à?
Tần Hoài nghiêng đầu nhìn cậu: "Em muốn anh lập gia đình sao?"
Mộ Nam tất nhiên là không muốn. Cậu không thể tưởng tượng cảnh Tần Hoài lập gia đình, tốt với người khác rồi hoàn toàn trở thành người của một gia đình khác sẽ như thế nào. Cậu buồn bã đáp: "Chuyện này đâu phải em muốn hay không là được."
Tần Hoài hỏi: "Vậy em có muốn không?"
Mộ Nam thành thật trả lời: "Không muốn."
Nghe cậu nói vậy, Tần Hoài mới cười: "Không muốn thì thôi, một mình em cũng đủ để anh bận tâm rồi, nếu thêm một người nữa, anh đâu có rảnh vậy. Được rồi, không nói nữa, nhắm mắt lại ngủ đi."
Mộ Nam bĩu môi, trở mình quay lưng về phía Tần Hoài. Chuyện lập gia đình đâu phải cứ muốn là được, duyên phận chưa tới thì không thể cưỡng cầu, mà một khi đã tới thì có muốn ngăn cũng không được. Nhưng khi nghe Tần Hoài nói không định lập gia đình, cậu vẫn cảm thấy khá vui. Nếu sau này cuộc sống vẫn hỗn loạn khó khăn chồng chất thì chi bằng hai anh em nương tựa lẫn nhau còn hơn. Dù sao cậu cũng có một không gian riêng, ngoài Tần Hoài ra cậu sẽ không nói với bất kỳ ai khác.
Nếu giữa hai người họ xuất hiện thêm một người khác thì chỉ càng thêm phiền phức mà thôi.
Sau bữa ăn, cơn buồn ngủ ập đến cộng thêm điều hòa mát lạnh thổi nhè nhẹ, chẳng bao lâu Mộ Nam đã chìm vào giấc ngủ. Tần Hoài vốn nằm trên chiếc giường bên cạnh nhưng chỉ một lát sau đã ngồi dậy, ngồi bên mép giường nhìn người đang say ngủ mà không hề hay biết gì. Hắn không kìm được mà nhẹ nhàng chọc chọc vào đôi má mềm mại của cậu. Cả đời này, ngoài Mộ Nam ra, trong lòng hắn đâu còn chỗ cho ai khác.
Công ty của Tần Hoài nằm trong một tòa nhà cao tầng ở khu trung tâm thương mại, thuê trọn một tầng. Trước đây, tòa nhà này lúc nào cũng tấp nập người qua lại, thậm chí đi thang máy cũng phải xếp hàng. Nhưng giờ đây, sảnh lớn gần như không có mấy ai, trung tâm thương mại xung quanh dù đã mở cửa trở lại nhưng vẫn vắng vẻ, khách chẳng được bao nhiêu.
Trong lúc chờ thang máy, Tần Hoài nói: "Lát nữa chúng ta đi dạo một chút nhé. Các cửa hàng mới mở lại, chắc sẽ có chương trình ưu đãi, có thể mua thêm vài bộ quần áo."
Mộ Nam cau mày, lắc đầu tỏ vẻ không hứng thú: "Đắt lắm, không đáng đâu. Đám hàng hiệu đó chủ yếu bán cái tên thôi, chất lượng thậm chí còn không bằng mấy xưởng thủ công ở Phúc Điền nữa."
Nhìn bộ dạng tiếc tiền của cậu, Tần Hoài bật cười: "Quần áo mỏng thì có thể mua loại rẻ, nhưng đồ dày thì đúng là một số thương hiệu có chất lượng tốt thật. Lát nữa cứ đi xem thử, tiền trong tay thì cũng phải tiêu thôi."
Lúc này, Mộ Nam mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Công ty của Tần Hoài đã chính thức hoạt động trở lại, nhưng nhân sự rõ ràng ít hơn trước. Không biết là vì họ chưa quay lại hay công ty cắt giảm chi phí nên đã sa thải bớt người. Nhưng những chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến Tần Hoài. Vì đã hẹn trước, đối tác hợp tác với hắn—một cậu ấm người Hoa kiều—đã ngồi chờ sẵn trong công ty.
Tần Hoài sắp xếp cho Mộ Nam vào phòng nghỉ, lấy từ tủ lạnh ra một viên kem đưa cho cậu rồi mới đi lo công việc.
Người hợp tác với hắn tên là Lucen, một cái tên lấy thẳng từ tiếng Anh, không có tên tiếng Trung. Vừa thấy Tần Hoài, Lucen đã trêu chọc bằng thứ tiếng Trung pha chút giọng lơ lớ: "Lâu rồi không gặp, tôi còn sống mà gặp lại cậu, thật tốt quá."
Tần Hoài cười cười: "Vào thẳng vấn đề đi, tài liệu đã chuẩn bị xong chưa? Tôi ký luôn."
Lucen lấy ra một xấp tài liệu. Dù hiện tại dịch bệnh vừa qua đi, nền kinh tế vẫn còn ảm đạm, nhưng rồi mọi thứ sẽ dần tốt lên. Hơn nữa, dự án của họ không phải kiểu ngắn hạn, xét về lâu dài, giá chuyển nhượng lần này rõ ràng là Tần Hoài chịu thiệt. Nhìn hắn không chút do dự ký tên, Lucen nhướn mày, cười nói: "Cậu chắc là không hối hận chứ? Đây là thành quả mấy năm trời vất vả của cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!