Tác giả: Nam Thư
Editor: Tần Nhiếp Mặc
Beta: Quá Tam Ba Bận
_____________
Mấy tháng này, Mộ Nam tiêu xài hoang phí, tiêu hết tiền tiết kiệm dành dụm được mấy năm nay, may là cậu có không gian, giao thông cũng thuận tiện, đối với một số lượng lớn thực phẩm, cậu có thể đến tận nơi sản xuất để mua, cũng tiết kiệm được không ít phí vận chuyển, nhưng dù tiết kiệm bao nhiêu thì tiền vẫn không đủ, đối mặt với tương lai đã biết trước thì chuẩn bị nhiều đến mấy cũng không ngại.
Để thuận tiện cho việc nhận hàng, Mộ Nam đặc biệt thuê một nhà kho nhỏ, còn thuê một ông chủ già đã nghỉ hưu một tháng 3000 về, ban ngày giúp cậu trông coi kho hàng và thu hàng hóa, buổi tối cậu sẽ qua đó, làm bộ coi hàng rồi đóng gói mọi thứ vào không gian.
Hôm nay là đợt hàng cuối cùng, cũng đến thời hạn thuê kho, những mặt hàng vụn vặt còn lại kia, cậu có thể trực tiếp chuyển phát nhanh về nhà.
Sau khi ăn cơm xong, Mộ Nam chuyển khoản tiền lương cho ông lão trông kho, sau đó đi đến công ty cho thuê trả lại chìa khóa và nhận lại tiền đặt cọc. Trên đường trở về, cậu đi ngang qua một siêu thị , nhìn số tiền trong tay, Mộ Nam lần nữa đi vào siêu thị lượn một vòng. Mặc dù đã mua gần hết những thứ cần mua, nhưng ngày sau tiền bạc cũng không bằng giấy vụn, tranh thủ lúc này vẫn có thể tiêu xài bình thường thì mua một chút cũng được.
Trên thực tế, tiền của Mộ Nam đã tiêu hết từ lâu, tiền bây giờ cậu tiêu đều do Tần Hoài mỗi năm gửi về.
Tần Hoài, người mà từ sớm đã bất tri bất giác dung nhập với cuộc đời của cậu, rồi lại rời đi.
Cậu và Tần Hoài cùng nhau lớn lên, Tần Hoài lớn hơn cậu hai tuổi, khi cha mẹ mất, cậu vẫn còn nhỏ, không có quyền tự chủ gì cả, hoặc được người thân nhận nuôi hoặc bị gửi vào cô nhi viện, nhưng cậu không muốn ăn nhờ ở đậu ở nhà các thân thích họ hàng. Tuy rằng điều kiện của gia đình cậu chỉ có thể coi là khá giả, nhưng cha mẹ vẫn luôn cưng chiều cậu, gần như là hữu cầu tất ứng, điều này cũng dưỡng thành phần nào tính khí kiêu ngạo của cậu, cậu thà một mình ở trong nhà tự chăm sóc mình, cũng không muốn ở nhà người khác. Huống chi dù mất đi cha mẹ, nhưng Tần Hoài vẫn ở đây, với cậu mà nói, nhà cậu vẫn còn, vì vậy cậu không thể rời đi.
Cũng may họ hàng của cậu không nghĩ nhiều đến việc nhận cậu làm con nuôi, dù cha mẹ cậu có tiền bồi thường tai nạn và tiền bảo hiểm, có được không ít tiền, có thể để cậu áo cơm không lo thậm chí hoàn thành việc học hành cũng còn dư dả, nhưng thêm một đứa con vẫn rất phiền phức. Cuối cùng dưới sự bướng bỉnh làm ầm ĩ của Mộ Nam, thân thích đã chọn cách thỏa hiệp.
Trên danh nghĩa vẫn nhận cậu làm con nuôi nhưng cậu vẫn ở nhà riêng của mình, nhờ hàng xóm đối diện, bà ngoại Tần Hoài giúp đỡ chăm lo một chút, dù sao từ nhỏ đến lớn, Mộ Nam gần như là lớn lên ở nhà Tần Hoài, hơn nữa người họ hàng kia cũng sống không xa, chỉ khoảng 10 phút đi đường, thỉnh thoảng ghé qua xem là được.
Năm đó cậu 10 tuổi, đối với người lớn mà nói, đứa trẻ mười tuổi là không thể xa rời người thân, nhưng đối với một đứa trẻ đã trải qua một lần thay đổi lớn như vậy, đừng nói đến chuyện một mình cô đơn, chăm sóc bản thân vẫn có thể. Hơn nữa cậu cũng không phải không có ai để dựa vào, ngoại trừ cha mẹ, cậu còn có Tần Hoài.
Bà ngoại Tần Hoài qua đời vào năm cậu 15 tuổi, tuổi bà đã quá lớn, lúc ra đi cũng bình yên, năm đó Tần Hoài vừa mới 17, cũng là một đứa trẻ mồ côi như cậu, nhưng bọn họ có nhau.
Tần Hoài nói, về sau bọn họ phải nương tựa lẫn nhau mà sống. Khi đó Mộ Nam đối với tương lai cũng có nhiều sợ hãi, bà ngoại tuy đã không còn nữa, nhưng bọn họ có nhau.
Nhưng cậu không nghĩ tới không bao lâu sau, cha của Tần Hoài, người mà anh chỉ thấy qua trong ảnh, lại cường ngạnh mang Tần Hoài đi. Lần rời đi này, đời trước Mộ Nam đến chết cũng chưa từng gặp lại Tần Hoài.
Cha của Tần Hoài rất có tiền, định cư ở nước ngoài, lúc đầu dưới tiếng khóc của cậu, Tần Hoài nói với cậu rằng anh sẽ không đi, người được gọi là cha này, trước giờ đều chưa từng tồn tại. Nhưng sau đó, Tần Hoài vốn kiên định nói không đi vậy mà đi rồi, hai đứa nhỏ còn chưa thành niên, làm sao có thể ương ngạnh với một người trưởng thành, không có cách nào khác hơn là thỏa hiệp.
Nhưng lúc đó Mộ Nam không thể hiểu được, cũng không thể chấp nhận, trong lòng toàn bộ là Tần Hoài phản bội rời đi.
Mới đầu Mộ Nam chỉ có thể chống lại sự ra đi của Tần Hoài bằng một tư thái dứt khoát và sự cứng rắn khi cắt đứt quan hệ thân thiết của hai người, mang theo một chút lòng tự trọng cúi đầu van xin vẫn bị đâm sau lưng, nhưng mục đích cuối cùng vẫn là hi vọng Tần Hoài có thể quay lại. Cậu không thể hiểu được vì sao người chưa từng lộ mặt mười mấy năm qua kia lại có thể khiến Tần Hoài rời đi cùng ông.
Nhất là khi cậu nghe mấy người hàng xóm lơ đãng nói một câu "huyết thống vẫn là huyết thống", như dao đâm vào tim cậu.
Đối diện với căn nhà trống không, khi đó là lần đầu tiên Mộ Nam cảm nhận được, cậu thật sự là cô nhi, không cha không mẹ, không nơi nương tựa, trống không không chỉ có căn nhà, mà còn có trái tim. Vì vậy trong một thời gian rất dài, cậu đã tự phong bế chính mình, trả thù sự phản bội của Tần Hoài bằng cách tách bản thân ra khỏi thế giới của Tần Hoài, thậm chí còn chọn một trường trung học có ký túc xá cách xa nơi đây, như thể cậu muốn vứt bỏ tất cả mọi thứ ở đây, không liên quan đến Tần Hoài nữa.
Nhưng lý do cơ bản nhất của tất cả những điều này là cậu đã dùng cách thức ngây thơ ấu trĩ nhất với hi vọng Tần Hoài có thể trở về mà thôi.
Quyết tuyệt như thế nào, cũng chỉ để cậu có thể trốn tránh sự bàng hoàng khi một mình gánh vác tương lai mờ mịt, cũng như hoang mang lo sợ mất đi Tần Hoài.
Mộ Nam từ từ lớn lên, dần dần hiểu được sự bất lực của Tần Hoài khi đó, cậu tin rằng Tần Hoài sẽ không bao giờ nguyện ý đi cùng cha mình, nhưng cuộc sống là như vậy, không phải muốn làm gì thì làm được. Nhưng Mộ Nam hiểu được cũng không đồng nghĩa là mối quan hệ đã đóng băng này sẽ được làm ấm lại, cậu ngược lại càng sợ hãi đi gặp Tần Hoài.
Ở đất nước xa lạ đó, cuộc sống mới, bạn bè mới, tất thảy mọi thứ mới mẻ của Tần Hoài đều không liên quan gì đến cậu, có lẽ Tần Hoài đã sớm bắt đầu một cuộc đời mới của anh, thành công, được người thích, được người khác theo đuổi, lâu dần, không chừng anh ấy đã có một người thân mật khác có thể thay thế cậu. Chỉ có mình cậu, vẫn sống trong quá khứ.
Cậu cho rằng hai người còn có rất nhiều thời gian, cho rằng một ngày nào đó mình có thể lấy hết can đảm đi đối mặt với việc hiện tại đã không còn giống như trong trí nhớ của cậu, có lẽ trở nên xa lạ, thậm chí giống nhiều người trưởng thành mang theo một tia hồi ức, bình thản nói chuyện ngày xưa với Tần Hoài, Mộ Nam nghĩ, chờ đến một ngày cậu có thể chấp nhận một Tần Hoài không còn liên quan đến mình nữa, bản thân chỉ là một hàng xóm trước kia của Tần Hoài, hẳn là lúc đó cậu đã có dũng khí liên lạc với anh.
Chỉ là đời trước, đến chết cậu cũng chưa từng có dũng khí để làm chuyện này.
Mặc dù Tần Hoài đã rời đi nhưng mỗi tháng sẽ gửi cho Mộ Nam sinh hoạt phí, bao gồm cả tiền học phí hàng năm, nhưng số tiền này đời trước Mộ Nam chưa từng đụng tới, tiền bồi thường sau khi cha mẹ qua đời cũng đủ để cậu học xong Đại học. Cậu không biết tiền này Tần Hoài kiếm từ đâu, là tự mình kiếm, hay là cha anh đưa, dù là người trước hay người sau, cậu đều không muốn dùng.
Nhưng mà lúc này, Mộ Nam tiêu sạch hết tiền, cậu nghĩ, Tần Hoài sẽ thấy tài khoản của mình trống rỗng, có lo lắng cậu xảy ra chuyện gì hay không, sau đó trở về nhìn một cái. Hiện tại Tần Hoài tìm cậu rất dễ dàng, bởi vì cậu ở chỗ này, chưa bao giờ rời đi, chỉ là cậu tìm Tần Hoài rất khó, vì cậu không biết Tần Hoài ở nơi nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!