Tác giả: Nam Thư
Editor: Tần Nhiếp Mặc
______________________
"Anh, mau tới đây đi!"
Tần Hoài vừa tắm xong liền thấy Mộ Nam đang thọc thìa vào quả dưa hấu rồi đưa miếng dưa ngọt kia về phía mình, anh mỉm cười đi tới, cắn một miếng dưa hấu. Dưa hấu mát lạnh gần như xua tan hơi nóng còn lưu lại trên cơ thể anh sau khi tắm, nhìn thấy vẻ mặt đầy mong đợi của Mộ Nam, Tần Hoài cười nói: "Rất ngọt, dưa này đáng mua."
Khi còn bé Tần Hoài không thích ăn trái cây, cũng không thích ăn bất kỳ loại trái câu nào, Mộ Nam thì khác, cậu rất thích ăn trái cây, càng ngọt thì càng thích, mỗi lần ăn dưa hấu đều trân trọng miếng ngọt nhất ở giữa, người trong nhà đều biết cậu thích ăn nên đều nhường cho cậu. Có một lần anh đi học về, thấy Mộ Nam đang ngồi một mình trong phòng khách, cầm một chiếc thìa gỗ nhỏ vất vả lắm mới móc ra miếng ngọt nhất ở giữa, lúc đó anh còn trêu chọc cậu, trước khi Mộ Nam kịp ăn miếng dưa hấu này đã nhanh chóng đớp một cái.
Lúc đó Mộ Nam còn đang học mẫu giáo, mới lớn như vậy thì chắc khi anh ăn hết món ăn cậu thích nhất, Mộ Nam nhất định sẽ khóc, nhưng Mộ Nam không hề khóc, cậu thấy anh thì liền cười. Sau này ăn dưa hấu Mộ Nam nhất định sẽ để lại một nửa phần ngọt nhất của dưa hấu cho anh.
Mộ Nam đắc ý nở nụ cười: "Em đến tận Sơn Đông để mua mà, sản lượng dưa hấu ở đó cao, không cần qua trung gian rồi phí vận chuyển các thứ nên mua rất rẻ. Khi em mua chỉ có 90 xu một cân thôi, em mua mấy xe dưa hấu lận, ở đó em cũng mua rất nhiều gạo và mì, gạo và mì ở đó cũng rẻ, còn ngon nữa."
Tần Hoài nói: "Ăn ít thôi, dưa hấu tính hàn, ăn chút để giải khát là được rồi."
Mộ Nam "ồ" một tiếng cũng không phản bác, không cần Tần Hoài nói thì cậu cũng không ăn được nhiều, khi bé cậu ăn khá giỏi, có thể ăn được nửa quả dưa hấu nặng tầm 6, 7 cân, sau này thường xuyên thức đêm, ngày ngủ đêm thức, mỗi ngày đều ăn đồ ăn ngoài, sức khỏe quả thực đã kém đi rất nhiều, giờ mới ăn được nửa cậu đã thấy hơi no rồi.
Ăn thêm vài miếng nữa, cậu thấy tóc Tần Hoài đã gần khô liền đặt miếng dưa hấu còn lại vào tay Tần Hoài: "Anh cũng ăn chút đi, ăn không hết thì để tủ lạnh cho mát rồi chút em bỏ vào không gian, mà anh ơi, tóc anh có phải nên cắt rồi không?"
Tần Hoài cầm quả dưa hấu ngồi ở mép giường, thấy Mộ Nam háo hức muốn thử, anh nói: "Ngày mai đi, mai em có thể cắt cho anh trước khi tắm."
Mộ Nam lập tức vui vẻ: "Em đi tìm kéo trước, em nhớ em có mua mấy cây kéo cắt tóc lận." May mắn là bọn cậu đều là con trai nên cắt ngắn là được, nếu không được thì cạo hết là nhanh nhất, đổi lại là con gái có mái tóc dài thì khó nói lắm.
Lúc Mộ Nam xòe cái kéo ra, đột nhiên bị âm thanh kịch liệt như đang đập hay đá vào cửa ở lấu dưới làm sợ hết hồn, ngón tay buông lỏng, cây kéo rơi thẳng xuống sàn, may có Tần Hoài bên cạnh phản ứng nhanh kéo Mộ Nam tránh xa, không thôi mũi kéo đã đâm chân cậu rồi.
Tần Hoài nhặt kéo lên rồi ném tất cả những cái kéo trên bàn vào ngăn kéo, Mộ Nam vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực: "Hết hồn thiệt chứ."
Tiếng động đó chắc là phát ra từ tầng dưới, xem chừng là đập vào cửa nên mới gây ra động tĩnh lớn như vậy, ngay cả cánh cửa sắt phía trên cũng hơi rung chuyển nhẹ mà. Đi kèm với tiếng đập cửa là những lời nguyền rủa dữ dội, cũng không biết có mối hận thù gì mà lúc này lại làm ầm lên thế.
Nếu như lúc trước có người làm ầm như thế hàng xóm đã sớm ra hóng trò vui rồi, nhưng bây giờ dù có lòng hóng drama thì cũng không dám tùy tiện ra ngoài, cùng lắm chỉ vểnh lỗ tai lên nghe động tĩnh bên ngoài thôi. Vì căn hộ Mộ Nam đang ở đối diện chỉ có hai gia đình, bên cạnh là khoảng sân thấy được toàn bầu trời nên chỉ cần mở cửa chính ra, không cần mở cửa sắt bên ngoài cũng có thể nghe rõ ràng tình hình đang xảy ra tầng dưới.
Mộ Nam có chút tò mò rốt cuộc lầu dưới đang xảy ra chuyện gì, vì vậy cậu ngồi xổm ở cửa hóng chuyện. Đại khái là vì Tần Hoài đã trở lại nên tâm tình cậu thay đổi rất nhiều, đối với cuộc sống và mọi thứ xung quanh cũng trở nên có hứng thú hơn trước. Khi có tiếng động lớn ở tầng dưới, Mộ Nam liền nhớ lại đúng là có chuyện này xảy ra ở kiếp trước. Lúc đó cậu đang vẽ manhua trong phòng nên hoàn toàn chẳng quan tâm gì đến tiếng động bên ngoài, thậm chí còn cảm thấy hơi ồn ào nên đeo tai nghe để chặn âm thanh bên ngoài, sau đó cậu cũng không để ý tới nguyên nhân gây ra tiếng ồn đó.
Lần này cậu có chút tò mò, cuối cùng đã có chuyện gì có thể người ta đi gây chuyện vào lúc này.
Nhưng Mộ Nam nghe nửa ngày cũng chỉ có hét kêu mở cửa rồi trả tiền lại đây, có người còn nói giọng phổ thông lẫn lộn giọng địa phương, khi nói còn nói quá nhanh nên Mộ Nam có hơi không nghe rõ, nhưng cậu vẫn "dịch" được mấy lời chửi bới, gì mà không được chết tử tế, báo ứng, cả gia đình chết hết đi gì gì đó, nói chung là muốn bao nhiêu tàn nhẫn thì có bấy nhiêu luôn.
Còn có tiếng cửa bị đá mạnh đến mức có cảm giác như cửa bị đá văng luôn nữa.
Tần Hoài vươn tay xách người đang hóng chuyện nhà người ta ở cửa vào: "Tắm rửa sạch sẽ rồi thì không nên ra khỏi cửa, ngồi xổm ở cửa cũng không được."
Mộ Nam hỏi: "Anh còn nhớ nhà ai ở dưới nhà chúng ta không? Có phải là nhà có người làm giáo viên không anh?"
Tần Hoài nói: "Ừm, đúng là nhà của giáo viên kia."
Mộ Nam liền cảm thấy kỳ lạ: "Gia đình của giáo viên đó rất tốt mà, đây là đụng tới ai vậy?"
Tần Hoài ra hiệu cho cậu nhìn điện thoại, chuyện này đã truyền khắp trong nhóm chung cư rồi, chỉ trong thời gian ngắn mà số tin nhắn trong nhóm chat đã 99+, Mộ Nam trực tiếp kéo lên trên cùng rồi mới bắt đầu kéo xuống đọc, hóa ra nguồn gốc của vụ việc này là do chuyện mua theo nhóm.
Theo thời gian ở trong nhà càng dài thì càng nhiều người phải mạo hiểm ra ngoài tìm cách mưu sinh để có đủ cơm ba bữa một ngày, không phải ai cũng có tiền tiết kiệm trong tay, có vài người làm trụ cột phải nuôi sống cho một đại gia đình, áp lực đó không kém gì với nguy cơ nhiễm bệnh. Vì vậy dù trước mắt vẫn chưa có thuốc đặc trị nhưng vì phòng hộ đúng chỗ cộng với số lượng người nhiễm bệnh ngày càng giảm đi, lập tức có người bắt đầu mạo hiểm ra ngoài để kiếm sống, thế nên nhiều thương nhân tư nhân thực hiện việc mua hàng theo nhóm càng ngày càng nhiều.
Tuy nhiên, những tiểu thương đó không thể trực tiếp trả lời từng người dân một được, vì vậy cần thông qua một số con đường khác, họ sẽ tạo một nhóm mua hàng sau đó những cư dân trong phạm vi giao hàng có thể tham gia vào để đặt hàng. Mà chuyện mua đồ kiểu này cũng không thể chỉ đặt một hai món rồi kêu người giao được, vì thế cần phải có trưởng nhóm tập hợp số lượng, loại hàng rồi đặt thì họ mới giao hàng.
Người ở tầng dưới nhà Mộ Nam là một giáo viên, nhưng ông đã nghỉ hưu nhiều năm rồi, vợ ông mất sớm, con trai thì lúc sinh ra đã bị khuyết tật, những năm đầu do có đăng ký hộ khẩu ở địa phương nên ông có điều kiện tìm được một người phụ nữ không chán ghét đứa con trai tàn tật của mình, nhưng kết hôn sinh con ra không bao lâu thì người phụ nữ đó bỏ đi, thế là hai người đàn ông phải nuôi một đứa bé. Đứa bé trai kia lớn hơn Tần Hoài một tuổi, Mộ Nam nhớ anh trai ở tầng dưới kia chính là đàn anh năm nhất của Tần Hoài.
Sự việc lần này là do việc mua đồ ăn theo nhóm mà anh chàng tầng dưới đã làm, hiện nay để đáp ứng nhu cầu của đại chúng, có nhiều ứng dụng đặt hàng đã phát hành rất đúng lúc, nếu như làm trưởng nhóm thì sau khi giao dịch thành công sẽ có được nhận ít hoa hồng từ việc giao dịch đó. Mà bây giờ giá sản phẩm ngày càng tăng mạnh, trước đây gạo chỉ có hai đến ba nhân dân tệ một cân thôi, giờ đã tăng lên tận 10 có khi 20 nhân dân tệ, chưa kể mức tiêu thụ của rau và thịt còn nhiều hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!