Cơ Cách bị dọa cho nhảy dựng lên, thất thanh hỏi :" Cái gì ?" Nữ nhi của Hồng Y Giáo Chủ ở tại chỗ hắn bị thất thân……loại sự tình này nếu để cho giáo đình biết được, muốn không chết cũng khó. Hắn cũng không kịp suy nghĩ, lập tức tung ra một ma pháp băng trùy, hướng về phía A Ngốc oanh kích.
A Ngốc vừa muốn giải thích đã thấy một cái băng trùy cực lớn bay tới trước mặt, hắn không thể né tránh vì đằng sau chính là Huyền Nguyệt. Cắn chặt răng, Sanh Sanh đấu khí bùng phát, hắn mãnh liệt tung ra một quyền đánh thẳng vào băng trùy.
"Oanh" một tiếng, băng trùy mặc dù bị đánh tan tành, nhưng một mảnh băng lăng cũng đã xuyên thủng cánh tay A Ngốc, nhất thời máu tươi chảy ướt đẫm áo.
" Cơ Cách đại ma pháp sư, ngài nghe ta giải thích đã, ta cái gì cũng không làm a !"
Sau khi phóng ra cái băng trùy kia, Cơ Cách mới thấy hối hận. Nhìn A Ngốc như thế nào cũng không có giống cái loại người kia , hơn nữa xem cái bộ dạng ngốc nghếch của hắn, có khả năng làm ra loại sự việc này hay không còn chưa biết à. Lại nói, Huyền Nguyệt cùng A Ngốc trên thân thể quần áo đều phi thường chỉnh tề, hơn nữa Huyền Nguyệt vẫn còn đang chưa tỉnh táo lắm……..
"Rốt cuộc là chuyện gì thế này ?" Cơ Cách nhíu mày hỏi.
A Ngốc phong bế mấy huyệt đạo trên cánh tay lại, nói :" Ta cũng không biết sao lại thế này. Mới sáng sớm ra nàng đã đòi đánh đòi giết…….." Hắn mau chóng đem chuyện tối hôm qua phát sinh nói qua một lần.
Nghe xong tự thuật của A Ngốc, Cơ Cách cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn đi tới trước giường, nhìn A Ngốc mắng :" Ngươi tên tiểu tử ngốc này, không biết thế nào là nam nữ thụ thụ bất thân à ? Như thế nào lại ôm con gái nhà người ta lên giường mà ngủ cùng chứ !" Chuyển qua Huyền Nguyệt, hắn nhẹ nhàng nói :" Huyền Nguyệt tiểu thư, những gì mà A Ngốc nói đều là sự thật, hắn cũng không có làm cái gì đâu.
Ngươi xem, tay hắn đã bị băng trùy của ta đâm xuyên qua rồi, ngươi cũng đừng nên trách hắn nữa."
Huyền Nguyệt kì thật đối với việc nam nữ cũng chỉ là mơ hồ biết một chút, nghe vậy liền vội vàng hỏi :" Thật vậy chứ ? Cái mà…. cái mà……. ta với hắn ngủ cùng một chỗ sẽ……sẽ không có đứa nhỏ phải không ? Ta không muốn có đứa nhỏ a ! Nếu nó lại giống như hắn ngây ngây ngốc ngốc thì ta……. ta chẳng muốn sống nữa."
Lời Huyền Nguyệt nói đã làm tổn thương trầm trọng tới tâm hồn A Ngốc, hắn thầm nghĩ , nguyên lai trong mắt nàng, mình cũng chỉ là một tên tiểu tử ngu ngốc mà thôi. Đúng vậy, ta quả thật chỉ là một thằng ngốc a! Lùi ra sau hai bước, A Ngốc nặng nề ngồi xuống, trong đáy mắt hắn xuất hiện một tầng băng sương lạnh lẽo.
Cơ Cách nghe xong Huyền Nguyệt nói, không nhịn được phì ra mà cười :" Như thế nào lại thế, Huyền Nguyệt tiểu thư ? Nam nữ trong lúc ngủ mà không làm cái gì thì không thể có đứa nhỏ được. A Ngốc tuyệt không phải là cái loại người này, huống chi thân thể ngươi cùng đâu có chỗ nào không tốt, đúng không ? A Ngốc, ngươi còn không mau qua đây nhận lỗi với Huyền Nguyệt tiểu thư đi."
A Ngốc ứng tiếng, đi tới trước giường, cúi đầu lạnh nhạt nói :" Xin lỗi, Huyền Nguyệt tiểu thư, ta là kẻ hạ nhân quê mùa, mới tiến nhập đại lục không lâu nên cái gì cũng đều không hiểu, làm cho ngài phải chịu ủy khuất. Ta cam đoan, từ nay về sau sẽ không dám động đến một sợi tóc của ngài nữa, ngoan ngoãn làm người hầu cho ngài." Nói xong, hắn lui về phía sau hai bước, lại ngồi xuống chỗ cũ.
Sở dĩ còn nguyện ý ở lại, đầu tiên cũng vì hắn đã từng phát ra lời thề "màn thầu", nếu sai lời hắn sẽ không còn được thưởng thức mĩ vị kia nữa. Mà điều còn lại, chính là hắn đã nợ của Hồng Y Giáo Chủ một cái ân tình, nếu không có sự trợ giúp của Thần Chi Chúc Phúc, muốn đạt tới tầng thứ năm Sanh Sanh Quyết cũng còn phải cố gắng một thời gian dài.
Cơ Cách cũng không có nhận ra thái độ bất đồng của A Ngốc, xoay người an ủi Huyền Nguyệt :" Huyền Nguyệt tiểu thư, ngươi đừng tức giận nữa. Ta nghĩ từ nay về sau A Ngốc hắn sẽ không dám xâm phạm ngươi nữa đâu."
Huyền Nguyệt hừ một tiếng, xoa xoa nước mắt trên mặt, nhìn Cơ Cách nói :" Quần áo ta ngày hôm qua đều bị nhiễm huyết ô uế hết rồi, người kiếm cho ta một bộ khác như thế, thêm một bộ ma pháp bào nữa, nhanh lên cho ta còn đi."
Cơ Cách mong nàng đi nhanh nhanh còn không được, nghe thấy thế vội vã ứng tiếng, quay đầu chạy ra ngoài chuẩn bị.
Cơ Cách đi rồi, trong phòng chỉ còn lại A Ngốc và Huyền Nguyệt, không khí có chút ngượng ngập xấu hổ. Huyền Nguyệt đã ngừng khóc, Cơ Cách rời đi, nàng mới để ý thấy trên giường có một vũng máu thật to, A Ngốc mặc dù đã phong bế kinh mạch trên cánh tay, nhưng bởi vì miệng vết thương quá lớn, hiện tại máu tươi vẫn đang không ngừng rỉ ra. Không biết vì cái gì, trong lòng nàng đột nhiên sinh ra một cảm giác vô cùng khó chịu.
Nàng cũng biết A Ngốc không có khả năng làm gì đối với mình, vừa rồi khóc nháo lên như thế chủ yếu là để phát tiết những bất mãn trong lòng mấy hôm nay. Sâu thẳm trong nội tâm nàng, A Ngốc cùng nàng không phải là người cùng một cấp bậc, tóm lại đó là một cảm giác cao cao tại thượng.
"A Ngốc, ngươi qua đây, ta giúp ngươi trị liệu một chút."
A Ngốc nhìn nhìn cánh tay của mình, cảm giác băng lạnh đã biến mất, từng trận đau đớn đang không ngừng truyền đến. Vừa rồi Cơ Cách công kích bất ngờ, hộ thể đấu khí của hắn căn bản vốn không kịp phòng ngự, hoàn hảo là không có tổn thương đến gân cốt, nhưng mất một lượng lớn máu tươi như thế cũng làm cho hắn cảm giác một trận mệt mỏi.
"Không cần, ta tự làm được. " A Ngốc từ trên chiếc áo của mình xé ra một mảnh vải nhỏ, dùng răng cắn một đầu, tay cầm đầu còn lại, rất nhanh quấn quanh miệng vết thương. Cảm giác đau đớn mãnh liệt làm cho trán hắn đổ mồ hôi ròng ròng.
Huyền Nguyệt hừ một tiếng, nói :" Không cần thì thôi, ngươi nghĩ rằng tự nhiên ta nguyện ý hao phí ma pháp lực cho ngươi chắc ?" Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng ánh mắt của nàng thủy chung vẫn không rời khỏi vết thương của A Ngốc.
A Ngốc nhàn nhạt nói :" Đúng vậy ! Một vết thương nho nhỏ này của ta nào dám phiền toái đến tiểu thư ngài." Nói xong, hắn đưa tay xách bao quần áo bên cạnh, đứng lên đi ra ngoài.
Huyền Nguyệt hỏi :" Ngươi đi đâu đó ?"
A Ngốc vừa mở cửa vừa nói :" Ta đi tẩy rửa quần áo , đỡ phải ngồi đây làm ô uế ngọc nhãn của ngài." Nói xong, hắn đóng sập cửa lại đi thẳng.
A Ngốc bỏ đi, Huyền Nguyệt hoàn toàn ngây ngốc. Khi A Ngốc nhặt bao quần áo lên, nàng đã thấy được trong mắt hắn một tia lạnh lẽo như băng. Nàng không rõ vì cái gì A Ngốc lại đột nhiên thay đổi như vậy, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng đều không giống như trước nữa, không còn cái bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác. Chẳng lẽ…….. chẳng lẽ bởi vì ta không đồng ý cho hắn ngủ cùng nên mới thành ra như vậy ? Người ta là con gái, như thế nào lại có thể cùng hắn thân mật như vậy được.
Hừ , mặc kệ hắn, dù sao hắn cũng là người hầu của ta, chỉ cần đi theo ta là được rồi, chẳng cần phải để ý tới trong lòng hắn nghĩ cái gì cả.
Trong chốc lát công phu, A Ngốc quay trở lại phòng, sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, cánh tay bị thương đang buộc ở một bên. Tay phải hắn cầm một cái khay nhỏ, trong khay có đựng một ít đồ ăn.
Đem cái khay đặt xuống trước mặt Huyền Nguyệt, A Ngốc nói :" Huyền Nguyệt tiểu thư, mời ngài ăn sáng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!