Chương 17: Dĩ Tử Tương Hiệp

Huyền Nguyệt đi tới trước mặt A Ngốc , sẵng giọng :" ngươi muốn làm gì?"

A Ngốc hung hăng trừng mắt nhìn nàng , nén lửa giận trong lồng ngực , quay đầu về phía lão bản man đầu điếm ( chủ cửa hàng bán bánh bao) nói :" ta thật lòng xin lỗi , còn đây là tiền bánh bao , ngài xem có đủ chưa!" . Hắn từ trong Nguyệt Phụng trung trảo lấy ra một kim tệ nhét vào tay lão bản , lão bản trong khi còn đứng lặng đó , khi nhìn rõ trên tay là một đồng kim tệ , tức thì kinh hãi nhảy dựng lên .

"Ma pháp sư tiên sinh , một cái bánh bao không có nhiều tiền như vậy , để ta thối lại cho ngài" . Mặc dù A Ngốc khoác trên người Ma pháp bào , sau lưng đeo thanh trọng kiếm Thiên Cương, nhưng hắn vẫn không có nhận ra, hắn là một người dân bình thường như thế nào mà hắn lại đắc tội với ma pháp sư được.

A ngốc hất mũ trùm đầu, nói :"đại thúc , là ta đây , ngài hãy cầm lấy đi!"

Lão bản bị dọa nhảy dựng lên , thất thanh :"A! Ngươi , A ngốc , ngươi như thế nào lại biến thành ma pháp sư !"

A ngốc gãi gãi đầu nói :"chỉ là một ma pháp sư phổ thông mà thôi , đại thúc , ngài phải bận rộn rồi , ta đi trước đây !" . Nhặt lên chiếc bánh bao bị Huyền Nguyệt ném trên mặt đất , A Ngốc bỏ đi cũng không quay đầu nhìn lại lần nữa .

"Uy , uy !" Huyền Nguyệt kêu lên 2 tiếng , nhưng A Ngốc tựa như không có nghe thấy , bóng dáng dần biến mất tại ngã tư đường. Hành động vừa rồi của Huyền Nguyệt với chiếc bánh bao thực sự đã chọc tức tới A Ngốc .

Huyền Nguyệt vốn từ nhỏ kiều sanh quán dưỡng ( sinh ra đã là đại tiểu thư , được nuôi nấng chiều chuộng ) , lẽ nào lại chịu để như vậy , tức giận hừ một tiếng , vội đuổi theo . A Ngốc đi chưa được vài bước đã bị Huyền Nguyệt vượt qua , bước đến trước mặt ,"ngươi làm gì , ngươi đừng quên , ngươi đã đáp ứng làm người hầu của ta rồi đó !" . Ở ma pháp sư công hội , sở dĩ Huyền nguyệt muốn A Ngốc làm người hầu của nàng chẳng qua vì muốn đùa giỡn mà thôi , nàng cảm giác thấy thất vọng về tên tiểu tử ngốc này , nàng là một người có ít bạn bè , có người hầu , tối thiểu là có người để nói chuyện , trong nội tâm của nàng cho tới tận bây giờ , chưa từng để A Ngốc trong mắt , tựa như sự khác nhau giữa quý tộc và bình dân , mà nàng dường như không thể bảo nổi tên bình dân này . Cũng bởi vì một chiếc bánh bao mà hắn lại không để ý tới nàng, bảo sao nàng không tức khí cho được .

A Ngốc lạnh nhạt hỏi :"ngươi chặn ta lại có việc gì thế , từ bây giờ trở đi , ta sẽ không tiếp tục đi theo ngươi nữa, cũng không phải là người hầu của ngươi ."

Huyền Nguyệt căm tức nói : "ngươi nói mà không giữ lời , ngươi đã đồng ý làm người hầu của ta mà . Bất quá cũng vì một cái bánh bao bị hỏng thôi ư?!"

A Ngốc lạnh lùng nhìn nàng , phủi phủi lớp bụi trên bề mặt bánh bao nói :" trong lòng của ta , bánh bao so với ngươi trọng yếu hơn nhiều ."

Những lời nói này của A Ngốc đã đả kích thật sâu vào lòng tự tôn của Huyền Nguyệt , nàng nhất thời giận giữ quát :"ngươi muốn chết ư?" , tức thì pháp trượng trong tay vung lên , nhất thời năm khỏa tiểu quang đạn hướng A Ngốc phóng đến .

Tinh quang trong mắt A Ngốc chợt lóe , bạch sắc sanh sanh đấu khí từ trong cơ thế xuất ra, dụng sanh sanh đấu khí đối chọi lại với năm khỏa quang đạn lan ra bên ngoài , vang lên tiếng nổ , A ngốc vẫn bất động đứng yên một chỗ , Huyền Nguyệt nhất thời toàn thân chấn động , lui về phía sau một bước . Hai người mới từ ma pháp sư công hội ra không lâu , ma pháp lực trên thân đều tiêu hao rất nhiều , với khoảng thời gian ngắn, căn bản không thể hồi phục nhanh đến vậy .

Huống chi , với khoảng cách cấp bậc ma pháp sư không sai biệt cho lắm thì tuyệt đối đánh không lại võ sĩ .

Huyền Nguyệt giật mình nhìn trên người A Ngốc tản mát ra đấu khí , khí tức thần thánh trên thân thể A Ngốc tỏa ra thần uy lẫm lẫm , chứ không phải như tại ma pháp sư công hội tên sỏa tiểu tử này bị nàng khi dễ ."Ngươi , ngươi đã đánh ta , có tin ta gọi ba ba ta tới giết ngươi hay không !"

A Ngốc trên mặt không lộ cảm xúc , hừ lên một tiếng nói:"vậy thì tốt nhất ngươi nên đi tìm ba ba của ngươi đi , quấn quýt lấy ta làm gì , kể cho cha mẹ ngươi về bổn sự gì gì đó của ngươi đi . Ta nhắc lại lần nữa , ta không phải là người hầu của ngươi , cũng sẽ không có đi theo ngươi," nói xong A Ngốc đi nhanh ngang qua Huyền Nguyệt , tiện tay vung tay lên đẩy nàng sang một bên , bỏ đi không có ngoái đầu lại .

Huyền Nguyệt ngơ ngác đứng yên tại chỗ , trong trí nhớ của nàng từ trước tới nay cho tới tận bây giờ , không có một ai đối xử với nàng với thái độ như vậy , lòng tự tôn bị tổn thương , nàng thế nào lại cam tâm cho được " ngươi , ngươi đứng lại cho ta !"

A Ngốc dừng lại , cũng không quay đầu lại , từ tay giơ lên chiếc bánh bao nói :"ngươi có biết bánh bao đối với ta trọng yếu cỡ nào không , nếu không có bánh bao , ta căn bản không thể sống tốt đến ngày hôm nay , trong lòng của ta , bánh bao như chính tánh mạng của ta vậy , mà ngươi , Đại Tiểu Thư của thần thánh giáo đường , chính ngươi vừa rồi đã vũ nhục đến tính mạng của ta , chúng ta xem như đường ai nấy đi !" .

Lửa giận bốc lên, nhưng A Ngốc tựu không có phát hiện ra , trong khi tức giận , những ý nghĩ của chính bản thân mình lại dị thường thanh tỉnh , nói ra hoàn toàn rõ ràng những suy nghĩ trong lòng.

"Ngươi tốt lắm , ngươi giỏi lắm , nếu ngươi rời đi , ta sẽ chết cho ngươi xem " . Huyền Nguyệt biết , chính tại lúc này , vô luận thế nào , mình cũng đánh không lại A Ngốc , chỉ có thể sử dụng chiêu cũ – dọa chết

Toàn thân A Ngốc chấn động , xoay người nhìn về phía Huyền Nguyệt đang tràn trụa nước mắt , nói :"ngươi là tiểu thư của thần thánh giáo đình , cha ngươi là tế tự đại nhân , vì cái gì mà ngươi cứ quấn quýt lấy tiểu nhân vật như ta đây , ta cũng đâu có tiếp xúc nhiều với ngươi đâu , ta không tin , thân phận ngươi tôn quý như vậy lại vì một tên bình dân bình thường như ta mà làm nên cái gì đó bất lợi với tự bản thân ngươi .

Hẹn gặp lại , Nguyệt Nguyệt đại tiểu thư ."

Thái độ lạnh băng của A Ngốc khiến Huyền nguyệt tức khí đến độ toàn thân run rẩy , run giọng nói :" hảo ! ngươi không tin có phải không , được ! nếu ta mà chết là do ngươi làm hại !"

Nói xong , hai tay nắm lấy phần giữa của ma pháp trượng , giơ lên rồi đâm vào tiểu phúc của chính mình. Phần đuôi cùa ma pháp trượng trong tay nàng có hình kim tự tháp chổng ngược rất bén nhọn ( nguyên văn là tam lăng hình ) , dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu , khối hình tam lăng đó lóng lánh xuất ra một đạo quang huy .

A ngốc kinh hãi thất sắc , hắn thế nào cũng không tưởng tượng nối , Huyền Nguyệt lại cư nhiên cương liệt đến vậy , rõ ràng động tác của nàng đã xuất toàn lực . Trong nháy mặt , sanh sanh đấu khí trong cơ thể thôi vận đến mức cực hạn , thân thể A Ngốc chợt lóe tới , tay của hắn hướng tới hai tay của Huyền Nguyệt, nhưng nàng một khi đã quyết tâm muốn chết , hơn nữa A Ngốc cách Huyền Nguyệt một đoạn khoảng cách .

Đến khi A Ngốc nắm được 2 tay của nàng thì vùng đuôi của ma pháp trượng đã cắm một đoạn vào tiểu phúc của Huyền Nguyệt . Kêu lên một tiếng đau đớn , thân thể Huyền Nguyệt chậm rãi ngã xuống đất .

A Ngốc giữ lấy thân thể Huyền Nguyệt , ý nghĩ muốn thanh minh trong đầu hắn nhất thời biến mất .

Gắt gao nắm lấy song thủ của huyền Nguyệt , hắn chẳng biết phải làm sao cho đúng khi nhìn thấy vẻ mặt đầy thống khổ vì đau đớn của Huyền Nguyệt .

Bên ngoài thành cách đó không xa , một cỗ xe ngựa hoa lệ , hai bên có khoảng trên 10 chiến sĩ hộ vệ mặc ngân sắc khải giáp đang chạy thật nhanh về phía tiểu thành . Trên người của những hộ vệ này tản ra trầm ngưng khí thế , vừa nhìn cũng biết những người này công lực cực kỳ thâm hậu . Ở trong xe , đột nhiên vang lên một thanh âm trầm thấp :" A! không tốt , Nguyệt Nguyệt bị thương rồi .

Nào , đẩy nhanh tốc độ , ta đã cảm ứng được phương vị của nàng rồi . "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!