Chương 15: Ma Pháp Trắc Thí

Phong Bình tưởng rằng A Ngốc kị nói đến danh húy của sư phụ, cũng không có để ý thêm, cười nói :"Có tinh thần tôn sư trọng đạo, tiểu tử khá lắm, không hổ danh là môn hạ Thiên Cương Kiếm Phái ta. Qua đây, chúng ta đi tìm một chỗ tốt tốt nói chuyện. " Nói xong, hắn kéo tay A Ngốc đi theo.

A Ngốc vốn không muốn đi cùng hắn , nhưng Âu Văn thúc thúc đã di nguyện, đối với người của Thiên Cương Kiếm Phái không thể thất lễ. Dưới sự lôi kéo của Phong Bình hắn đành phải bất đắc dĩ rời đi, hướng phía sau Dong Binh công hội đi đến.

Đằng sau Dong Binh công hội là một diễn võ trường rất lớn, bình thường có rất đông những dong binh chưa có nhiệm vụ ở chỗ này diễn tập vũ kĩ. Đi vào bên trong võ trường, nơi giữa sân lúc này cũng có không ít người đang luyện tập công phu, nhìn thấy Phong Bình, rất nhiều người đều kêu một tiếng Phong đại ca hoặc Phó đoàn trưởng.

Phong Bình nhất nhất đáp lại sự tiếp đón của mọi người, sau đó dẫn A Ngốc đi tới trung tâm diễn võ trường, nói :" Tốt lắm, ở chỗ này đi." Nói xong, hắn trở tay ra sau lưng rút Thiên Cương đại kiếm ra, mỉm cười nói :" Ngươi không nói ra danh hiệu của sư phụ, làm cho thúc thúc đây cũng khó có thể nhận biết. Tuy nhiên chỉ cần ngươi xuất ra vài chiêu Thiên Cương Kiếm Pháp, ta nhất định có khả năng biết được ngươi là đệ tử của vị sư huynh nào ."

A Ngốc ngơ ngác đứng ở đó, không biết làm thế nào cho tốt, hắn vừa mới tiến nhập xã hội không lâu, tựa như là một đứa bé mới sinh, cái gì cũng đều không hiểu.

Phong Bình nói :" Xuất kiếm đi, sư thúc sẽ chỉ điểm cho ngươi mấy chiêu." Nói đoạn, hắn hai tay nắm chặt kiếm, bạch quang nhàn nhạt trong mũi kiếm từ từ vươn ra, đúng là Sanh Sanh đấu khí.

Thấy Phong Bình xuất ra Sanh Sanh đấu khí, A Ngốc trong lòng tự nhiên sinh ra một loại cảm giác thân thiết, phảng phất giống như khi còn sống Âu Văn thúc thúc so chiêu cùng với hắn. Thúc thúc của mình là môn nhân của Thiên Cương Kiếm Phái, vậy người trước mặt này nhất định là sư thúc của mình rồi. Trở tay ra sau lấy Thiên Cương Kiếm, A Ngốc cung kính nói :" Sư thúc, mời người chỉ giáo ."

Tình cảnh Âu Văn dụng nhánh cây chỉ điểm cho hắn không ngừng thoáng qua trong đầu, hai mắt A Ngốc hồng lên, hai tay nắm chặt Thiên Cương Kiếm giơ cao lên trời, Sanh Sanh đấu khí mênh mông mang theo trận trận bạch sắc quang mang, giống như bình thường hắn chống chọi lại sóng biển, chợt bùng phát. Khí thế cuồng bạo mãnh liệt, nhất thời làm cho đại hán tóc đỏ phải lui đi vài bước.

Phong Bình hai mắt sáng ngời, quát to :" Hảo khí thế ." Song thủ hắn cầm Thiên Cương Kiếm dựng đứng lên, vừa lúc va chạm với kiếm phong của A Ngốc .

A Ngốc cảm giác được Sanh Sanh đấu khí trong cơ thể mình giống như sóng biển cuồn cuộn xuất ra, quang mang màu trắng nhất thời như những gợn sóng bàng bạc vây quanh thân thể. "Đang" một tiếng, hai thanh Thiên Cương Kiếm tại không trung va chạm vào nhau, lực phản chấn truyền đến làm A Ngốc phải lui về sau một bước. Nhưng hắn cảm giác được vị sư thúc này công lực tựa hồ không bằng Âu Văn thúc thúc.

Phong Bình liên tục lùi đến ba bước mới dừng lại được, trong lòng hoảng hốt, trên thân A Ngốc đúng là Sanh Sanh đấu khí

- tuyệt học bất truyền của Thiên Cương Kiếm Phái, nhưng so với mình lại có điểm bất đồng. Một kiếm của tiểu tử này bổ xuống lại đồng thời phát ra ba đạo đấu khí, hơn nữa công lực thâm sâu khó dò, dường như còn cao hơn cả mình. Không biết vị sư huynh nào của mình có khả năng dạy dỗ ra một tên đệ tử xuất sắc như thế. Hắn lấy lùi làm tiến, toàn thân đấu khí chợt bùng phát hóa thành màu đỏ, đánh về phía A Ngốc, đúng là một chiêu trong Thiên Cương Kiếm Pháp – Trường Hồng Quán Nhật.

Một chiêu đối kháng vừa rồi đã làm cho A Ngốc tự tin lên không ít, hắn lại hét lớn một tiếng, vẫn tung ra chiêu thức đơn giản nhất trong chín chiêu Thiên Cương Kiêm Pháp mình học được – Phách Trảm.

Phong Bình mắt nhìn Thiên Cương Kiếm của A Ngốc hướng đến thân mình, thầm kêu khổ vì không thể biến chiêu. Không biết vì cái gì, hắn cảm giác được một kiếm này của A Ngốc tựa hồ đã phong kín tất cả những góc độ xung quanh mình, chỉ còn nước đánh bừa một kiếm. "Đang", một tiếng nhỏ vang lên, A Ngốc lui về phía sau một bước cũng đồng thời hóa giải luôn chiêu thức của Phong Bình. Bọn họ giao thủ nhất thời đưa đến không ít dong binh thích náo nhiệt.

Những người này cấp bậc tương đối thấp, công phu cũng chẳng cao, chủ yếu đến là vì hiếu kì mà thôi .

Phong Bình hai chân lún xuống đất, hơi thở có chút không thông. Hắn giải tán đám dong binh đang đứng xung quanh, kéo A Ngốc tới một bên, tán thưởng nói :" Hảo kiếm pháp, tiểu tử, ngươi khẳng định là đệ tư đời thứ tư mạnh nhất của Thiên Cương Kiếm Phái chúng ta. Mau nói cho ta biết, là vị sư huynh nào dạy dỗ ngươi ?"

A Ngốc đem Thiên Cương Kiếm cất lại vào bì nang sau lưng, dụng cái đầu ngốc nghếch của mình nghĩ nghĩ một lát, nói :" Ta….. ta cũng không biết tên của sư phụ. Người chỉ dạy ta kiếm pháp thôi à."

Phong Bình nói :" Vậy, ngươi nói cho ta biết sư phụ ngươi giờ đang ở nơi nào ?" Hắn thầm nghĩ, mấy vị sư huynh công phu tương đối cao thâm đều đang tiềm tu tại môn phái, chỉ cần tiểu tử trước mặt nói ra sư phụ hắn đang ở nơi nào, hắn nhất định có khả năng đoán ra người đó.

A Ngốc nhãn thần đỏ lên, run run nói :" Sư phụ ta…….. người……người đã chết rồi." Nghĩ đến Âu Văn đã chết, A Ngốc không khỏi lại một trận đau lòng, hai hàng lệ chảy dài xuống má.

Phong Bình trong lòng cả kinh, thất thanh nói :" Ngươi nói cái gì ?" Hắn không ngừng chất vấn A Ngốc về vấn đề này, A Ngốc dưới sự bất đắc dĩ đành phải đem hình dáng của Âu Văn miêu tả qua một lần, làm cho Phong Bình vô luận như thế nào cũng không thể đoán ra vị sư huynh đệ đã chết đi này là ai. Xem ra chỉ còn nước đợi khi trở về môn phái, tới hỏi sư phụ mà thôi.

"A Ngốc, sư phụ ngươi thế nào mà chết ?"

A Ngốc biết mình không thể trả lời vấn đề này, do dự cả nửa ngày mới đáp :" Người bị một đám Hắc Y Nhân giết chết, ta cũng không biết vì cái gì. Sư phụ trước khi chết, bảo ta vào đại lục lịch lãm, ta mới đi tới đây."

Phong Bình vỗ vỗ bả vai A Ngốc, nói :" Hảo hài tử, ngươi cũng không nên buồn quá. Như vậy đi, vài ngày nữa ngươi đi theo sư thúc

trở về núi, ta dẫn ngươi đi gặp Thái Sư Tổ, người nhất định sẽ thay sư phụ ngươi chủ trì công đạo."

A Ngốc ngây ra, thầm nghĩ, chẳng lẽ sư phụ của thúc thúc lại còn có sư phụ nữa sao ? Nhưng hắn cũng không có hỏi, đoạn nói :" Sư thúc, ta……ta bây giờ không thể theo ngài về núi. Trước khi chết sư phụ có giao cho ta vài sự việc, chờ khi hoàn thành xong hết rồi ta sẽ theo ngài trở về. " Hắn bây giờ việc trước mắt là cần phải trở thành một ma pháp sư. Việc còn lại chính là chạy thật nhanh về Mê Huyễn Sâm Lâm gặp sư phụ Ca Lý Tư.

Nếu theo Phong Bình quay trở về Thiên Cương Kiếm Pháp, tất sẽ chậm trễ không ít.

Phong Bình nhíu mày nói :"Chuyện gì mà gấp như vậy, lại phải đi làm ngay ?"

A Ngốc cúi đầu nói :" Sư thúc, ngài đừng làm khó ta nữa. Đều là di nguyện của sư phụ, người trước khi chết có có căn dặn ta phải nhanh chóng hoàn thành."

Phong Bình thở dài :" Vậy được rồi, ngươi theo ta qua đây." Nói xong, hắn mang theo A Ngốc đi vào trong một tiểu phòng đằng sau Dong Binh công hội. Hồng Sư dong binh đoàn của Phong Bình là nhất cấp dong binh đoàn, trên đại lục cũng có chút tiếng tăm. Hắn vốn là muốn đem A Ngốc gia nhập vào đoàn, nhưng thấy hình dạng hắn bây giờ, cũng thôi luôn ý niệm này trong đầu.

Phong Bình từ trong quỹ tử xuất ra một túi tiền lớn, đưa cho A Ngốc nói :" Cầm lấy dùng trên đường đi, chờ ngươi xong xuôi chuyện của sư phụ giao phó thì trở về nơi này tìm ta. Ta bình thường đều ở tại đây, cho dù có vắng mặt thì trong vòng một tháng cũng nhất định sẽ trở lại. Khi đó, ta sẽ mang ngươi về trên núi. Trên đường đi nhất định phải cẩn thận, đại lục bây giờ không phải là yên bình đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!