Chương 1: Hàn Lãnh Tiểu Thành

Thiên Nguyên đại lục xưa có năm quốc gia, phân biệt là Thiên Kim đế quốc ở phía Bắc, Hoa Thịnh đế quốc phía Nam, Lạc Nhật đế quốc ở phía Tây, Tác Vực liên bang ở phía Đông, và một mảnh đất diện tích không lớn hình lục giác ở giữa tiếp giáp với bốn đại quốc nổi tiếng nhất ở Thiên Nguyên đại lục gọi là Thần Thánh giáo đình. Trong bốn đại vương quốc, ngoại trừ Lạc Nhật đế quốc và Hoa Thịnh đế quốc quan hệ không tốt, các quốc gia khác đều có thể chung sống hòa bình.

Giáo đình nhờ tiền bảo hộ các quốc gia khác đến nộp để chi tiêu hàng năm.

Người Thiên Kim đế quốc hầu hết đều da trắng, bọn họ thân hình cao lớn, tóc vàng mắt xanh, người Lạc Nhật đế quốc và Hoa Thịnh đế quốc đều thuộc loại da vàng, mắt đen. Người ở Tác Vực liên bang tương đối phức tạp hơn, có người da trắng, người da vàng, cũng có người da đen thân thể cường tráng, và rất nhiều dị tộc khác cũng sanh sống tại liên bang. Nói về thực lực, Tác Vực liên bang do sáu tộc tạo thành nên cường đại nhứt, ba quốc gia khác thực lực cũng không sai biệt bao nhiêu.

Cư trú trên đại lục thượng còn có một số chủng tộc khác ít nhân số hơn, như tộc Tinh Linh vốn lương thiện, tộc Ải Nhân táo bạo, tộc Dực Nhân giỏi ca múa, Bán Thú Nhân tộc chỉ sinh sống ở rừng rậm cùng với Ám Ma tộc rất thần bí và Long tộc trong truyền thuyết. Từ rất nhiều năm trước số chủng tộc thưa thớt này sống rải rác hòa mình giữa các đế quốc. Nhưng vì sanh hoạt thói quen khác biệt rất ít tiếp xúc với nhau.

Mặc dù Thần Thánh giáo đình chỉ chiếm cứ một diện tích rất nhỏ nhưng có địa vị rất cao trên đại lục. Ngoại trừ một số ít, gần như mọi người đều là tín đồ trung thành của giáo đình. Tại thần thánh giáo đình, các tăng lữ (?) trong giáo đình đều rất được tôn kính, quyền uy cao nhất là giáo hoàng, dưới giáo hoàng có tứ đại hồng y tế tự trợ giúp giáo hoàng xử lý giáo đình sự vụ, bọn họ cũng có thể trở thành hồng y chủ giáo.

Dưới hồng y tế tự là mười hai vị bạch y tế tự, Nếu hơn nửa hồng y tế tự và bạch y tế tự cho rằng giáo hoàng phạm sai lầm lớn, họ có thể tiến hành tố cáo giáo hoàng, bởi vì việc chọn giáo hoàng rất nghiêm ngặt, cho nên từ khi thành lập giáo đình tới nay, chưa có xuất hiện tình trạng tố cáo giáo hoàng. Dưới bạch y tế tự là cao cấp tế tự, trung cấp tế tự, phổ thông tế tự và dự bị tế tự, tế tự được gọi là tăng lữ hay thần nữ. Giáo đình không cấm các tăng lữ kết hôn, nhưng đối tượng kết hợp phải là tín đồ trung thành của giáo đình. Các tăng lữ tại giáo dình sở dỉ được tôn kính còn có một nguyên nhân khác, bởi vì bọn họ đều là ma pháp sư, để lên tới chức vị bạch y tế tự, các tăng lữ cần phải có đạo thuật cở ma đạo sĩ, mà trên đại lục chỉ có vài ba ngưởi đạo thuật đạt tới ma đạo sĩ. Đạo thuật của hồng y tế tự đích càng cao thâm không lường được, từng có truyền thuyết rằng, nếu bốn vị hồng y tế tự và mười hai vị bạch y tế tự của giáo đình đồng thời xuất thủ, kỳ quang ma pháp uy lực, có thể tương đương toàn bộ lực lượng của một nước hợp lại. Giáo hoàng đều là do các hồng y tế tự chọn ra, cần phải trải qua trình tự cực kỳ nghiêm ngặt, sau khi chọn giáo hoàng mới, lão giáo hoàng cử hành lễ truyền vị. Chưa ai thấy qua thực lực của Giáo hoàng, bởi vì gần ngàn năm nay, chưa từng có tình huống cần giáo hoàng xuất thủ. Các việc đối ngoại của Giáo đều do đoàn thẩm phán xử lý, chấp hành và kiểm soát, đoàn thẩm phán có quyền lực ngang các vị hồng y tế tự, những tăng lữ trong đoàn thẩm phán được gọi là phán quan, bọn họ là những tín giả rất điên cuồng tin tưởng trung thành với giáo đình, khi xử lý các giáo đồ phạm lỗi, cho tới bây giờ đều chỉ có một chữ

- giết. Khác với các tăng lữ, các thành viên trong đoàn thẩm phán sở đều không có gì để lo lắng, hoàn toàn do đoàn thẩm phán khống chế mọi việc, đoàn thẩm phán chỉ trực tiếp baó cáo với giáo hoàng.

Tiền tệ trên đại lục có một thống nhất, tiền tệ phải do Thần Thánh giáo đình điêu khắc chế ra. Thể lệ trao đổi tiền tệ cũng được giáo đình lập ra, 1 viên kim cương = 10 viên ngọc tím = 100 tiền vàng = 1000 tiền bạc = 10000 tiền đồng, một gia đình bình thường một năm thu nhập khoản năm mươi tiền vàng, để duy trì sinh hoạt một gia đình một năm, cần khoản ba mươi tiền vàng.

Bốn nước đều có tiếng nói thông dụng riêng, nhưng ở mỗi nước, tại một số thành thị lớn và các quý tộc đều thông dụng tiếng giáo đình. Câu chuyện xưa của chúng ta bắt đầu từ một tòa thành nhỏ ở phía bắc Thiên Kim đế quốc gọi là Ni Nặc.

Ni Nặc thành, là một tòa thành nhỏ phía bắc tỉnh Nặc Hành thuộc Thiên Kim đế quốc trên Thiên Nguyên đại lục, ngày ngắn đêm dài, thời tiết giá suốt năm. Ơ đây mọi người đại đa số sinh sống bằng đánh cá ở cạnh một băng hải nhỏ. Băng hải hàng năm có rất nhiều tảng băng nổi, ở đó đầy đủ hải báo, hải sư mà nhiều nhà quý tộc thích.

Mây đen thong thả bay lượn trên bầu trời như sắp mang đến một cơn gió tuyết. Có một vài người quần áo rách rưới quy tụ trong một ngỏ tắt âm u tại thành Ni Nặc. Trong đó một người trung niên trên trán có một vết sẹo đao đang căm tức nhìn một bé gái khoản 12, 13 tuổi mắt to đen, quần áo đơn bạc. Bé gái khá gầy, sắc mặt hơi vàng bị bộ tóc dài che mất phân nữa nên không thấy rõ dung mạo, toàn thân run run vì lạnh, mắt to sáng sợ hãi nhìn người trung niên.

"Bịch -" Người trung niên vung chưởng đánh ngã cô bé trên mặt đất, phẫn nộ mắng: "ngươi, nha đầu đáng chết, đồ ngu si, chỉ một nhiệm vụ đơn giản cũng không hoàn thành, nếu không phải A Ngốc kéo ngươi trở về, ngươi chắc đã đi theo lão thái thái đó, ta lúc trước thật sự là bị mù mắt, mới thu lưu một phế vật như ngươi, hàng ngày chỉ biết ăn, cái gì cũng không làm."

Một bé trai, cao hơn cô bé một chút, đứng cạnh người trung niên vội tiến lên đở cô bé đang run rẩy đứng lên, cẩn thận lau đi một tia máu đang chảy trên khóe miệng cô bé, nhìn người trung niên ngu ngơ nói: "Lê thúc, xin ngài tha thứ cho nha đầu lần đầu, đợi chút nữa tôi, tôi dắt thêm vài con cá nữa về."

Lê thúc hừ một tiếng, nhìn đứa bé trai gương mặt ngốc nghếch, cũng có đôi mắt to đen, thanh âm hòa hoãn một ít, nói: "A Ngốc, mỗi lần ngươi đều cầu xin cho nó, ngươi phải dắt về thêm bao con cá thì mọi người mới có thể ăn cơm? Tại chổ này, không ai được không công mà hưỡng, nha đầu, hôm nay ta nễ tình A Ngốc, nên bỏ qua cho ngươi một lần, không có thêm lần nữa, hừ hừ. Chúng ta đi."

Nói xong, mang theo mấy đứa bé không lớn tuổi lắm đi ra, Đi chưa tới đầu hẻm, Lê thúc quay đầu lại, mặt đanh lại nói với A Ngốc: "đừng quên lời ngươi mới hứa, tốt nhất là dắt về vài con cá lớn, biết chưa?"

A Ngốc lẳng lặng gật gật đầu, Lê thúc lúc này mới hài lòng bỏ đi.

Nhóm người này, là nhóm đánh cấp nhỏ, thấp kém sinh hoạt tại thành Ni Nặc, không thể coi bọn họ là đạo tặc, bởi vì bọn họ chỉ dựa vào một ít vật đánh cắp để duy trì sinh hoạt. Cái gọi là dắt cá, là đánh cắp đồ vật, còn Lê thúc là đầu lãnh của nhóm. Hắn có tổng cộng mười mấy đứa nhỏ làm thủ hạ, chỉ có nha đầu là con gái, tất cả đều là cô nhi trên đường cái hắn chọn về. Trong mấy đứa nhỏ này, đứa bé trai kêu A Ngốc là có khả năng nhất.

Lúc trước Lê thúc vì thích đôi tay tinh xào, nhỏ bé của A Ngốc mà thu lưu nó, đứa bé này trông rất ngu khờ, đôi khi nói chuyện cũng không được lanh lẹ, hỏi gì nó cũng không biết, học kỷ xảo đánh cắp cũng rất chậm, đầu óc giống như không được nhanh nhẹn, cho nên tất cả mọi người gọi nó là A Ngốc. Có điều, A Ngốc mặc dù ngu ngốc, nhưng rất cần cù, trải qua mấy tháng được Lê thúc dạy và chính nó cần tu khổ luyện, rốt cục cũng nhớ kỹ được một chiêu thuận tay dắt dê này, hơn nữa đã đem chiêu này luyện tới mức lô hỏa thuần thanh, vì để luyện tập tốc độ xuất thủ, nó thậm chí tại đường cái lạnh lẻo, một mình dùng ngón tay đâm bông tuyết rơi trên mặt đất, bông tuyết thấmcàng ít, chứng minh nhãn lực của nó càng tốt, biện pháp này mặc dù ngu ngốc, nhưng cũng có hiệu quả rất tốt, luyện tập mấy tháng, rốt cục A Ngốc cũng có bản lảnh dắt cá khá. Điều làm cho Lê thúc vui vẻ, là A Ngốc ngây ngốc, căn bản không biết cái gì kêu là sợ, cũng không rõ dắt cá là chuyện xấu, chỉ cần cho nó bánh bao ăn, nó nhất định theo lời phân phó đi làm.

Đi trên đường cái, ai cũng sẽ không chú ý đến một đứa bé tướng mạo không xuất chúng, ánh mắt luôn nhìn thẳng, nhưng chỉ cần một chút lơ là, túi tiền của bọn họ đã tới trong tay A Ngốc. Lê thúc lần đầu tiên thấy túi tiền phình lên trong tay A Ngốc, đã kinh ngạc cười run cả hai tai, từ đó về sau, A Ngốc đã thành đứa nhỏ được sủng ái nhất trong nhóm, hắn mỗi ngày tối thiểu đều có thể ăn đến hai bánh bao lạnh cứng, làm cho đồng bọn đều hâm mộ.

A Ngốc mặc dù có chút ngu ngốc, nhưng làm người cũng rất tốt, mặc dù ăn chưa no, nó cũng thường đem thức ăn tặng cho mấy đứa trẻ khác một phần, có điều, đồng bọn cũng không vì nó lương thiện mà cảm kích, ngược lại thường xuyên trêu cợt nó, thậm chí còn giật thức ăn của nó.

Nha đầu là do Lê thúc một năm trước đem về từ một góc đường, nghe chính nha đầu kể lại, từ khi hiểu sự tới nay, vẫn luôn đi theo sinh sống với một vị lão thái, sinh hoạt mặc dù gian khổ, nhưng cũng được ăn no mặc ấm. Hơn một năm trước, vi lão thái ấy ngã bệnh chết đi, nha đầu từ đó sinh hoạt không được tốt, phải dựa vào thức ăn xin về miễn cưỡng qua ngày.

Lê thúc sở dĩ thu dưởng nha đầu, không phải vì thích nha đầu, cũng không phải vì thích vị lảo thái kia, mà vì lão kia có lưu lại cho nha đầu một ngôi nhà cũ, tại Ni Nặc thành giá lạnh này, có gì tốt hơn một mái nhà che gió lánh tuyết đây? Nha đầu và A Ngốc ngẫu nhiên tương phản, cô học gì đều học rất nhanh, bản lãnh của Lê thúc không đến một tháng đều bị nàng nắm giữ. Có điều, nha đầu cho đến nay là đứa nhỏ duy nhất không có dắt được con cá nào. Không phải vì bản lãnh cô kém, mà chủ yếu là bởi vì cô có tấm lòng thật sự lương thiện. Có một vài lần, cô vốn đã đắc thủ, nhưng vì thấy vẻ mặt lo âu của người chủ mất cá, cô không nhịn được đã trả cá lại. Vì thế, cô đã bị đánh nhiều lần, mà mỗi lần đều được a Ngốc cứu giúp. Hai đứa bé, một thông minh một ngu ngốc vì vậy tự nhiên trở thành bạn tốt. Bọn họ tại nhóm đánh cắp nhỏ này rất dễ phân biệt, bởi vì chỉ có bọn họ là người da vàng, có thể đây cũng chính là nguyên nhân làm cho A Ngốc và nha đầu sinh ra tình hữu nghị thâm hậu với nhau. Hôm nay, cũng bởi vì nha đầu mang cá đã tới tay trả lại cho một người phụ nữ, mà bị Lê thúc trách đánh.

Thân ảnh Lê thúc rốt cục biến mất tại cuối con ngỏ nhỏ, nha đầu phóng mạnh vào lòng A Ngốc khóc lớn. A Ngốc lẳng lặng nhìn thân thể gầy nhỏ trong lòng, lau sạch nước mắt, cẩn thận vỗ vai cô bé khuyên: "nha đầu, nín, đừng khóc. Dau lắm phải không?"

Sau một lúc lâu, nha đầu nín khóc, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh giá đỏ bừng lên, nhìn bé trai trước mặt, mắt đầy lệ mông lung nói: "A Ngốc ca ca, cuộc sống có phải thật rất khổ a!".

A Ngốc hiển nhiên không có hiểu được ý tứ của cô bé, từ trong lòng móc ra nữa bánh bao cứng như đá đưa qua nhẹ nhàng nói: "nha đầu, cho ngươi ăn, ăn no sẽ không thống khổ."

Nha đầu lẳng lặng nhìn đứa bé trai ngu ngốc mà lại tràn ngập chân thành trước mắt, tiếp lấy bánh bao, vụt khóc vài tiếng, nói: "A Ngốc ca ca, ngươi vì sao đối tốt với ta như thế?".

A Ngốc dìu nha đầu đến ngồi ờ một góc đường, đem chiếc áo bông rách của mình khoát lên vai hai đứa, cùng nép người vào một chỗ, nói cộc lốc: "ta có đối tốt với ngươi sao? Ăn bánh bao lẹ lên, ăn bánh bao sẽ hết lạnh. Ta chờ một chút rồi đi dắt cá." Vừa nói nó vừa nuốt nước miếng nhìn nửa cái bánh bao lạnh cứng như đá trong tay nha đầu.

Nha đầu nhìn khuôn mặt đôn hậu của A Ngốc, không nhịn được ngây ra một chút, dùng sức hai tay bẻ nữa cái bánh bao nọ làm hai, đưa cho A Ngốc một phần.

A Ngốc nuốt nước bọt trong cổ họng, nói: "ta, ta không đói, ngươi ăn lẹ đi."

Nha đầu đem bánh bao nhét vào tay A Ngốc, nói: "ta khẩu vị nhỏ, ăn không được nhiều như vậy, chúng ta cùng ăn." Nói xong, bưng khối bánh bao trong tay lên dùng sức cắn một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!