Chương 5: Đạp Đổ Luôn Căn Phòng Của Giang Du Nhiên

Hơn nữa, cho dù Sở Tiêu Tiêu có chiếm được vị trí đại tiểu thư Giang gia, chỉ cần căn phòng này vẫn là của Du Nhiên, chỉ cần bọn họ vẫn cưng chiều Du Nhiên như cũ, thì người ở thành phố A sẽ hiểu ai mới là đại tiểu thư Giang gia đích thực. Nó giống như là một cung nữ được ở Cung Tiêu Phòng vậy, cung điện đó đã đủ đại diện cho vinh sủng vô hạn rồi.

Sở Tiêu Tiêu cười lạnh không thôi, cô đã trở lại, thì sẽ không để Giang Du Nhiên hưởng dù chỉ một chút lợi lộc. Bị thiệt thòi ư? Chuyện đó không đời nào xảy ra!

Mà thôi, cô cũng muốn trêu chọc Giang Du Nhiên một chút. Cứ để mất đi như thế thì chưa đủ khắc sâu đâu. Với lại, cái phòng tạp vật mà Giang gia chuẩn bị cho cô ở kiếp trước, cô đặc biệt ngứa mắt, phải đi xem mới được.

Cô không nói tốt hay không tốt, chỉ nhặt cây rìu dưới đất lên, đứng dậy và nói: "Vậy dẫn tôi đi xem phòng của tôi đi."

Giang Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, ít nhất căn phòng của cô ta đã được bảo vệ.

Đoàn người rồng rắn kéo nhau đến căn phòng tạp vật mà họ đã chuẩn bị.

Không cần bước vào, chỉ đứng ở cửa là đã thấy được tất cả đồ đạc bên trong. Một chiếc giường bình thường, một cái bàn trang điểm sang trọng, và một tủ quần áo bình thường. Ba thứ này, không có cái nào là mới, tất cả đều như đồ nhặt về từ chợ đồ cũ.

Sở Tiêu Tiêu nhớ rõ, cái bàn trang điểm sang trọng lạc quẻ với căn phòng đó chính là đồ Giang Du Nhiên bỏ đi. Căn phòng này thậm chí còn không to bằng nhà vệ sinh trong phòng Giang Du Nhiên.

Không quan tâm thì vẫn là không quan tâm, không một ai trong Giang gia cảm thấy có vấn đề gì!

Giang Du Nhiên dẫn đầu bước vào, mở tủ quần áo ra, cười nói: "Chị ơi, đây đều là quần áo em và mẹ cùng nhau chuẩn bị cho chị đó. Tất cả đều là đồ mới, chưa xé mác bao giờ."

Kiếp trước Sở Tiêu Tiêu không hiểu biết, chưa từng thấy nhiều quần áo đẹp như vậy, đã vui mừng hớn hở cầm đồ trong tủ quần áo ướm đi ướm lại trên người. Cô cũng không nhìn thấy vẻ khinh thường trong mắt người Giang gia.

Sau đó, cô đã phải mặc những bộ quần áo Giang Du Nhiên không dùng nữa. Bị tất cả mọi người trong giới quyền quý thành phố A cười nhạo. Chỉ xứng mặc đồ giả hoặc chỉ có thể mặc đồ cũ. Còn Giang Du Nhiên thì lại mặc những mẫu mới nhất của các nhãn hiệu nổi tiếng để đè bẹp cô. Hai người tạo thành sự đối lập gay gắt. Hơn nữa, Giang Du Nhiên và bọn họ còn làm khó dễ, khiến cô muối mặt khắp nơi, bị người ta cười nhạo tột độ.

Cô và Giang Du Nhiên bị giới quyền quý gọi là vịt con xấu xí và thiên nga trắng.

Sở Tiêu Tiêu cực kỳ tự ti, cảm thấy mình làm mất mặt Giang gia, càng ra sức lấy lòng họ.

Sở Tiêu Tiêu không thèm để ý Giang Du Nhiên, mà quay đầu nhìn Cố Mạn Nhân: "Đây là căn phòng mấy người cố ý chuẩn bị cho tôi ư?"

Cô cắn rất mạnh hai chữ "cố ý"! Trong mắt cô không chút gợn sóng, khiến người ta không thể đoán được hỉ nộ ái ố.

"Đúng vậy!" Cố Mạn Nhân cũng chẳng thấy có vấn đề gì. Dù sao, Sở Tiêu Tiêu cũng không phải con gái ruột của bà ta, hơn nữa, chỉ là một con nhỏ thôn quê hèn hạ. Được ở một căn phòng trong biệt thự sang trọng này đã là ân huệ lớn lao đối với cô ta rồi.

"Tôi vào xem." Sở Tiêu Tiêu cầm rìu đi thẳng vào.

Tại sao cô lại mang rìu đến cửa? Ngoài việc muốn bổ toang cánh cổng lớn, còn một lý do nữa là côg muốn phá nát tươm căn phòng đã từng làm nhục cô. Nếu không, chỉ có một cái khóa điện tử, chưa đến năm giây là có thể mở được, cần gì phải cố sức phá cửa làm gì.

Giang Du Nhiên lúc này từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc váy liền, vui vẻ mở miệng: "Chị ơi, chị mau thử chiếc váy này xem, em thấy rất hợp với chị! Chị mặc vào nhất định sẽ rất đẹp!"

Sở Tiêu Tiêu giơ rìu lên và bổ thẳng vào chiếc váy trong tay Giang Du Nhiên.

Giang Du Nhiên cứ nghĩ cô muốn c.h.é. m mình, sợ đến mức hét lên một tiếng, mặt mũi trắng bệch.

Sở Tiêu Tiêu từ tốn mở miệng: "Tôi c.h.é. m quần áo thôi mà, không cần sợ hãi đến vậy!"

Chưa đợi cô ta có động tác gì. Sở Tiêu Tiêu lại một lần nữa bổ thẳng vào tủ quần áo phía sau cô ta!

Giang Du Nhiên sợ đến mức ôm đầu ngồi sụp xuống.

Những người nhà Giang gia đứng ở cửa cũng đều sợ hãi.

Mấy tên "gia súc" anh trai đồng thanh hét: "Du Nhiên..."

Vài nhát rìu giáng xuống, toàn bộ tủ quần áo tan nát thành từng mảnh.

Sở Tiêu Tiêu quay lại, c.h.é. m nát cả giường và bàn trang điểm. Tranh thủ lúc hỗn loạn này, Giang Du Nhiên bò ra ngoài.

Mặt cô ta tái nhợt, cả người run rẩy, rõ ràng là sợ hãi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!