Mỗi một câu Sở Tiêu Tiêu nói ra, sắc mặt Giang Du Nhiên lại tái thêm một phần.
Cô ta thực sự chưa từng biết Giang Thành Lâm lại có loại tình cảm đó với mình. Nghĩ tới việc hắn từng lén lút hạ thuốc rồi mò vào phòng mình lúc nửa đêm… cả người cô ta nổi hết da gà.
Giang Thành Lâm thì chỉ hận không thể lập tức nhảy lên bịt miệng Sở Tiêu Tiêu, nhưng hắn đang bị người của Phó Diệc Thần chế ngự, muốn nói cũng không nói được một câu.
Người nhà họ Giang đứng bên cạnh cũng hoảng loạn, không ai ngờ sự thật lại kinh khủng đến vậy. Từ trước đến giờ, mọi người chỉ nghĩ rằng Giang Thành Lâm thương yêu Giang Du Nhiên hơn mức bình thường mà thôi.
Sở Tiêu Tiêu lạnh nhạt nói:
"Chuyện này, tao sẽ đăng lên Weibo cho thiên hạ cùng xem thử xem, Giang Thành Lâm rốt cuộc là hạng người gì. Giờ chuyện của hắn vẫn đang bị réo trên mạng, nếu tin tức này nổ ra, chắc chắn sẽ còn bùng phát dữ dội hơn."
Giang Thành Lâm — đời này hết đường ngóc đầu.
Nói xong, Sở Tiêu Tiêu giơ tay chỉ về phía phòng Giang Thành Lâm.
Người của Phó Diệc Thần lập tức hiểu ý, xoay người định lên lầu lấy những tấm ảnh làm bằng chứng.
"Không được! Dừng lại!" — Giang Thành Hạo gần cầu thang nhất lập tức lao lên cản trở. Chuyện này mà lộ ra, hắn cũng không yên thân.
Hắn lao theo vài bước, giơ tay định kéo người kia lại.
Người của Phó Diệc Thần phản ứng cực nhanh, quay người tung một cú đá thẳng khiến Giang Thành Hạo lăn lông lốc xuống cầu thang.
"Ầm!"
Một tiếng rơi mạnh xuống đất, lại thêm một ngụm m.á. u phun ra.
Không khí sợ hãi lan ra khắp cả nhà họ Giang.
Trên mạng giờ đã bắt đầu réo tên Giang gia vì vấn đề "gia phong bất chính". Nếu chuyện này bị tuồn ra, không chỉ Giang Thành Lâm mà những người khác trong gia tộc cũng sẽ bị lôi theo.
Công ty đã rơi vào khủng hoảng, những đứa con còn lại không thể tiếp tục bị liên lụy.
Cuối cùng, Cố Mạn Nhân cũng buộc phải cúi đầu, nước mắt như mưa, giọng đầy van xin: "Sở Tiêu Tiêu, làm ơn tha cho chúng ta… Trước đây là lỗi của chúng ta, sau này nhất định chúng ta sẽ đối xử tốt với con!"
Bà ta nghẹn ngào nói tiếp:
"Chúng ta không hề cố ý bỏ rơi con, bao năm qua vẫn luôn tìm kiếm con. Xin con, dù chỉ vì tình mẫu tử, tha cho chúng ta lần này… Nếu chuyện này lộ ra, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Mẹ xin con, từ giờ mẹ sẽ thật lòng yêu thương con… Con gái à, cho mẹ một cơ hội…"
Đến mức này, Cố Mạn Nhân đã không còn lựa chọn nào khác. Bà ta chỉ còn cách nhắm mắt làm ngơ mà nhận lại cô con gái mình từng ghét bỏ.
Bên cạnh, Giang Thành Vinh cũng vội vàng phụ họa:
"Chị ơi, dù gì chúng ta cũng là người một nhà. Làm ơn tha cho chúng ta, cứu lấy Giang gia!"
Giang Thành Hạo cố nhịn cơn đau, cũng run rẩy mở miệng:
"Em gái… Anh tư biết thời gian qua chúng ta làm chưa đúng, hy vọng em có thể cho anh tư một cơ hội. Sau này, cả nhà sẽ đối xử tốt với em. Ba ba cũng đang chuẩn bị tổ chức tiệc nhận người thân, đến lúc đó sẽ công khai cho mọi người ở thành phố A biết em là em gái ruột của chúng ta!"
Vì Giang gia, bọn họ sẵn sàng vứt bỏ cả lòng tự tôn.
Trước tiên dỗ dành được Sở Tiêu Tiêu rồi tính tiếp.
Giang Du Nhiên nhìn những lời lẽ này chỉ thấy lạnh lẽo. Không lâu trước, họ còn ép cô ta đi nịnh nọt Diệp Truyền Xa để giúp đỡ công ty. Mới đảo mắt đã thay đổi thái độ, giờ lại cùng nhau quỳ gối cầu xin Sở Tiêu Tiêu.
Sở Tiêu Tiêu: "……" Ghê tởm!
Không chỉ Giang Du Nhiên thấy khó chịu, bản thân cô cũng cảm thấy nôn mửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!