Chương 46: Bộc Lộ Tâm Ý

Sở Tiêu Tiêu đẩy Giang Du Nhiên ra, kéo Phó Diệc Thần qua một bên. Có cả ngàn cách để xử bọn họ, nhưng không thể làm dơ tay mình trước mặt bao người như thế.

"Giang Thành Lâm, đúng là đồ cặn bã!"

Nói xong, cô cùng Phó Diệc Thần xoay người bỏ đi.

"Tiểu A lão sư, đợi tôi với!"

- Âu Trí Văn vừa nhấc chân định đuổi theo, Hiệu trưởng liền kéo ông lại, nhỏ giọng nhắc:

"Âu lão sư, kế tiếp là thời gian ngài phát biểu."

Âu Trí Văn nghẹn họng. Ông còn chưa kịp nói chuyện nghiêm túc với Tiểu A lão sư nữa mà!

Diệp Tư Tư, Ninh Nhĩ Mạn và Âu Dương Na kéo nhau đứng nhìn, thầm cảm thấy may mắn vì lúc nãy không chạy theo Giang Du Nhiên. Nếu không thì giờ cũng bị bẽ mặt chung rồi.

Ai mà ngờ được Sở Tiêu Tiêu lại chính là Tiểu A lão sư chứ?

...

Ra khỏi sân thể dục, Phó Diệc Thần lập tức nắm tay Sở Tiêu Tiêu, cẩn thận quan sát. Lòng bàn tay cô hơi đỏ lên, hắn khẽ thở dài:

"Tiêu Tiêu, nếu đau tay thì sau này đừng tự mình động thủ nữa, những chuyện đó cứ để anh lo."

Cô vẫn giống hệt như xưa, luôn chọn tự mình ra tay, chẳng bao giờ muốn làm phiền ai. Đến bao giờ cô mới nhận ra rằng, phía sau mình luôn có người sẵn sàng gánh vác?

"Đừng để tâm đến mấy lời đồn trên mạng. Anh đã cho người xử lý rồi, những ai mắng em, anh sẽ không tha một ai."

"Phó Diệc Thần, cảm ơn anh."

Lần này, Sở Tiêu Tiêu không rút tay về vì cô biết Phó Diệc Thần đã làm rất nhiều vì mình. Trước đây cô chỉ nghĩ đến báo thù, chẳng dám nghĩ tới chuyện tình cảm nhưng mấy ngày nay, cô đã suy nghĩ lại.

Nhiều năm qua, cô không phải người vô tình. Với một người ưu tú như Phó Diệc Thần, nếu nói hoàn toàn không động lòng thì là dối mình.

Thực ra, báo thù và tình cảm không xung đột. Cô tin, dù cô làm gì, Phó Diệc Thần cũng sẽ không quay lưng lại và cô không phải kiểu người kéo dài dây dưa, nếu đã nghĩ thông rồi, thì nên trực tiếp đối diện cảm xúc của mình.

"Phó Diệc Thần, anh có muốn làm bạn trai em không? Em muốn thử một lần."

Phó Diệc Thần nắm tay cô run lên. Hắn tưởng phải chờ rất lâu mới có ngày này, ai ngờ hạnh phúc đến nhanh như vậy.

"Không được..."

Hắn giơ tay bịt miệng cô lại, mắt đầy dịu dàng:

"Chuyện này phải là con trai chủ động."

Hắn móc từ túi ra một sợi dây chuyền, khoé miệng lộ ra ý cười:

"Tiêu Tiêu, em có muốn làm bạn gái anh không?"

Sợi dây chuyền này hắn luôn mang bên người suốt ba năm qua. Chỉ là khi đó Tiêu Tiêu còn nhỏ, trong đầu cô chỉ có chuyện báo thù, hắn không dám đề cập.

Bây giờ, cuối cùng cũng có thể lấy ra dùng.

Sở Tiêu Tiêu hơi bất ngờ. Cô nhận ra chiếc dây chuyền này. Ba năm trước hắn từng xin mẹ để lấy được nó – là vật truyền gia của nhà hắn.

"Phó Diệc Thần, chẳng lẽ... ba năm trước anh đã thích em rồi?"

Phó Diệc Thần đeo dây chuyền lên cổ cô, cúi đầu nói nhỏ bên tai:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!